Sáng sớm, người quen gọi, hỏi có ai làm đám cưới giả không, một người đã ở lậu bên Mỹ 1 năm nay, một người trong nước muốn đi. Cả hai đều có con nhỏ, nói chung là theo tôn chỉ "hy sinh đời Mẹ củng cố đời con!" Ti trả lời là Ti không biết vụ này nhưng để hỏi thăm, và hình như là giá từ $50K đến $60K đó. Còn nếu muốn hôn quân của tui thì $20 triệu, tui đứng ra làm giấy tờ gả cho!
Xong cuộc tán dóc, Ti ngạc nhiên, tự nghĩ, "Qua Mỹ làm gì, không thấy hãng máy bay nó kỳ thị người Việt Nam sao mà còn đòi qua Mỹ?" Nhớ lại hồi nẳm, từ Thái Lan được dựng đầu lúc 4 giờ sáng để lên máy bay qua Mỹ. Nhìn chiếc máy bay nó bự trên phi trường trong ánh đèn mà cảm tưởng hỏng biết tả làm sao. Trước đó thì đã được biết là sẽ đi hãng SouthWest. Lên máy bay thì nó thơm lạ kỳ, nó rộng, nó lạnh, mấy bà tiếp viên thì to lớn, tóc vàng. Họ rất là tận tâm và chu đáo mặc dù chỉ ra dấu cho nhau thôi vì bà không biết tiếng Việt và em thì bập bẹ tiếng Anh. Vì Ti thuộc dạng dưới tuổi thành niên không có gia đình nên theo luật thì phải có "nhũ mẫu" chăm sóc. Có nghĩa là tới phi trường thì có một bà cầm tay dắt đi, check vé và khi Ti yên bề trong máy bay thì bà kia trao cho mấy cô tiếp viên rồi bà xong trách nhiệm. Trong lúc bay thì mấy bà thường đến hỏi muốn ăn, uống, đi toilet, hay có mệt gì không? Ti lắc đầu thì tự động một bà đem cho một bịch sô cô la M&M và nháy mắt ra hiệu "im lặng, đừng cho ai biết"
Khi máy bay xuống thấp, tía má ơi, hai bên lỗ tai nó đau kinh khùng. Bà tiếp viên ra hiệu cho Ti ngáp để giảm đau. Rồi khi mọi người lật đật lấy hành lý chuẩn bị ra máy bay thì bà tiếp viên đến cầm tay Ti đi ra trước. Chắc sợ khi người đông quá thì em ấy bị dẫm, bị lạc!? Bà dẫn ra ngoài thì có một bà Mỹ trắng khác cầm cái tờ giấy để tên "Tiên ... Văn" (hết cả họ tên chữ lót, có dấu đàng hoàng đó nha). Bà tiếp viên trao Ti cho bà nọ. Bà này thuộc hội "USCC" (Hội Công Giáo Từ Thiện Hoa Kỳ. Hội này tài trợ cho Ti vé máy bay qua Mỹ) Lúc đó chuyến bay dừng ở Seattle, tiểu bang Washington. Ti có người cậu ở tiểu bang Florida nên sẽ phải nghỉ một đêm trong khách sạn rồi sáng mới có chuyến bay. Bà nọ dẫn cháu ngoại lớn tuổi hơn Ti đến giới thiệu để Ti có bạn gái, dẫn đi ăn và đi lòng vòng thành phố. Cái vé máy bay thời đó giá $800 thì phải, nếu có tiền thì trả lại cho hội để họ có tiền giúp cho dân tị nạn khác, còn không thì cứ xé bỏ. Ti luôn giữ cái tờ giấy "hợp đồng" đó trong cái thùng. Ngày đầu tiên tui đi làm có tiền, tui gọi nói "con có tiền rồi, con cần trả tiền vé máy bay.", "Con làm được bao nhiêu một tháng?", "Con đi làm 2 ngày cuối tuần được $60 một tuần.", "Oh, vậy thì con cứ giữ tiền đó đi. Gọi lại chúng tôi khi con xong đại học và có việc làm nhé." Lúc đó nghe 2 chữ "đại học" thấy nó xa vời gì đâu. Rồi thì cũng xong đại học, đi làm có chút tiền thì lại gọi. Cuộc đối thoại y như 7-8 năm trước. Lúc này thì "được" cho trả nợ. "Vậy con có khả năng ký mỗi tháng $30 không?", "Con có thể trả cao hơn không?", "Dĩ nhiên rồi, nhưng không quan trọng đâu, con giữ tiền đó để xử dụng cho cuộc sống đi. Chúc mừng con nhá." Thế là mỗi tháng tui ký cái check $50 trả và cuối cùng nhận cái giấy "đã trả hết!" Coi như nợ 10 năm mà không một đồng tiền lời! Trong lòng cứ nghĩ nếu mình không trả sớm thì làm sao hội có tiền để giúp cho các người tị nạn khác qua Mỹ.... cái thuở không một đồng dính túi nên giá trị đồng tiền nó chiếm ngự ngôi cửu đỉnh
Cho nên mới có câu "quý phi sinh lễ nghĩa!"
Sau này có người nói rằng hội USCC hợp đồng với hãng SouthWest để đưa dân tị nạn vùng Đông Nam Á qua Mỹ. Hãng SouthWest chịu giảm giá là một, sẵn sàng có chỗ cho dân tị nạn trên chuyến bay là hai. Ngày Ti qua Mỹ thì trên chuyến bay có 12 người Việt tị nạn cùng đi. Mà Ti thì được ngồi riêng một dãy. Có nghĩa dãy đó 3 ghế chỉ có mình Ti ngồi! Hỏi ra là đã giữ 15 chỗ, nhưng cuối cùng có 2 người khi khám sức khoẻ một ngày trước khi lên máy bay thì bác sĩ nói họ có dấu hiệu bị cảm nên phải ở lại dưỡng cho hết cảm mới được lên máy bay. Nghe nói gia đình đó cũng khóc lóc ai oán dữ lắm vì chờ đợi bao nhiêu năm mới xong giấy tờ qua Mỹ. Người ta phải trấn an là giấy tờ không có gì sai hết, chỉ là bị cảm thì không nên đi, chứ không phải sợ bị đuổi về VN! Tâm tư người tị nạn là vậy. Hãi hùng ở mọi con đường, mọi đất nước, chỉ khi nào đặt chân được lên đất Mỹ thì họ mới biết là ... tôi đã được sống! Lúc Ti đến Seattle, mấy người lớn đi chung quỳ xuống hôn đất của phi trướng rồi lạy đủ phương, rồi khóc oà. Gia đình ra đón, thì ôm nhau khóc đã đời.
Sau 20+ năm, tui ngồi book vé cho 5 người nghệ sĩ bên VN qua mà nó khó khăn gì đâu! Trên mạng của hãng thì chỉ cho book tối đa là 4 người! Ác chưa! Mà nhìn ghế thì 2 chỗ này, 2 chỗ tuốt bên kia! Ác #2!!! Gọi agent, họ kiếm hoài cũng không có ngày Ti dự định mà có dư 5 ghế liên tục cho 5 chỗ! Ác #3!!! Rồi khi có chỗ rồi, gọi về bên VN cho biết là sẽ đi ngày đó. Ok, được em! Book vé xong! Khoẻ! Ngày hôm sau, bên đó gọi, "Anh và anh nữa bận game show rồi em! Không qua được ngày đó!" Ác #4!!! Ti lật đật gọi a Linh hỏi sao bây giờ, 3 người đi trước, 2 người đi sau. "Không được em ơi. Ráng cho tụi anh cùng chuyến." Ác #5!!! Thế là gọi lại đổi! Tốn một đống tiền đổi vé! Ác #6!!! Cho nên mới thấm câu nói của một bà bầu show, "có những khoản mà nó xẩy ra em không biết trước thì phải tính cho kỹ, chứ tiền chi ra bao nhiêu cho đủ!" Ngay trận đầu là em rớt đài cái ạch rồi