Tôi là ai? (P2)

Ngọc Loan và Trúc Vân đảm nhiệm.

Moderators: truc van, LL

Tôi là ai? (P2)

Postby LL » Sun Feb 12, 2006 9:43 pm

ĐÃ BIẾT ĐƯỢC MÌNH LÀ AI , TÔI ĐÃ PHẢI TRẢI QUA BIẾT BAO ĐẮNG CAY TỦI NHỤC. CÓ NHỮNG CHUYỆN TÔI KHÔNG NHỚ NỮA , NHƯNG MỖI BƯỚC ĐI DÒ DẪM TRONG BÓNG TỐI ,TÔI ĐÃ MAY MẮN GẶP ĐƯỢC NHỮNG NGƯỜI TỐT , NHỮNG NGƯỜI THẦY ĐÃ ẢNH HƯỞNG NHIỀU ĐẾN SỰ NGHIỆP CỦA TÔI SAU NÀY...

NẾU KHÔNG THÊ NGHỀ HÁT , TÔI SẼ LÀ AI? MỘT ĐỨA TRẺ CON NHÀ NGHÈO , KHÔNG ĐƯỢC HỌC HÀNH ĐÀNG HOÀNG THÌ LỚN LÊN MAY MẮN TÔI CŨNG CHỈ TÌM ĐƯỢC MỘT CÔNG VIỆC MƯU SINH NHỌC NHẰN...


* NHỮNG BƯỚC ĐI ĐẦU TIÊN...

Sau này tôi hay nghĩ, nếu không có sự kiên trì của má tôi , ắt hẳn không có ngày tôi dám bước chân vào nghệ hát. Tôi cũng không ngờ má tôi trông dịu hiền, mềm yếu là thế , nhưng lại là người đàn bà hết sức cứng cỏi, đầy nghị lực. Bà luôn nhẫn nhục chịu đựng , không dám ra mặt chống đối ba tôi , nhưng việc gì bà quyết tâm làm là theo đuổi đến cùng... Sau cái lần bị ba tôi "khủng bố" , dù rất sợ , bà vẫn lén lút cho tiền cho tiền để tôi đi học ca. Thực ra má tôi cũng chẳng biết gì nhiều về cải lương. Có lẽ bà chỉ mơ hồ linh cảm bằng tình thương của người mẹ , đó là con đường sẽ đem đến cho tôi một tương lai tươi sáng hơn. Bởi nếu không theo nghề hát , tôi sẽ là ai? Với một đứa trẻ con nhà nghèo, không có tiền học hành đàng hoàng thì tôi lớn lên may mắn cũng sẽ chỉ tìm được một công việc mưu sinh nhọc nhằn nào đó, như ba tôi mà thôi.

Năm mười bốn tuổi , tôi được chọn vào ban đầu ấu Hoa Thế Hệ. Các cô Bạch Huệ, Bạch Phượng , Bạch Cúc rất quý mến tôi. Trong đầu óc non nớt của một đứa trẻ, tôi không thể hình dung đi hát lại khổ cực vất vả đến thế. Lần má tôi xuống đoàn chơi khi tôi đang theo đoàn đi hát ở Mỹ Tho. Má tôi thấy tôi sống cực, nhếch nhác quá, người gầy ốm tong teo, bà nhìn tôi mà rớt nước mắt. Không an lòng, má tôi bỏ hết công việc buôn bán , xuống đoàn chăm sóc cho tôi. Có bao nhiêu vốn liếng má tôi đổ dồn vào đoàn hát. Hát được sáu , bảy tháng chẳng may đoàn hát bị thua lỗ, mất hết tiền bạc, ba tôi hay tin được , từ Sài Gòn xuống tận đoàn bắt hai má con về nhà. Ông cấm cửa không cho tôi đi hát nữa.

Đêm đêm nằm nghĩ đến bao cực khổ má tôi phải chịu đựng vì tôi , tôi lại càng quyết tâm theo nghề hát. Nhưng phải bắt đầu từ đâu đây?

Một bữa , má tôi đưa tôi đến gặp ông Thục - tôi chẳng hiểu vì sao má tôi quen được. Ông biểu tôi ca. Nghe tôi ca một đoạn , ông gật gù cười bảo với má tôi :

- Thằng này có tương lai lắm đó.

Ông sốt sắng đưa tôi đến giới thiệu với cô Sáu Hoa, chị của bà bầu Kim Chưởng. Cầm tờ hợp đồng, tôi được ký một năm với đoàn của cô Sáu Hoa được 3000 đồng, má tôi mừng rỡ còn hơn là trúng số độc đắc. Tôi vẫn còn nhớ câu má tôi nói :

- Con ráng mà học hỏi , đừng phụ lòng người ta.

Tôi bước vào nghề hát với một quyết tâm lớn. Không chỉ vì niềm yêu thích mà còn vì má tôi. Tuy tôi từng hát ở đoàn Hoa Thế Hệ nhưng qua đoàn "lớn", tôi vẫn lóng ngóng vụng về như lần đầu tiên bước lên sân khấu. Nghề nghiệp vừa có chút tiến triển thì phim ảnh Hồng Kông tràn ngập làm các đoàn hát sống dở chết dở. Đoàn của cô Sáu Hoa cũng bị tan rã. Cái hôm tôi rời đoàn trở về nhà , trời mưa tầm tã , túi trống rỗng, hành lý nhẹ tênh, chỉ có vài bộ quần áo. Nhưng lòng tôi thì nặng trĩu , không biết còn có cơ hội trở lại sân khấu nữa không?


* MAY MẮN GẶP..."QUÝ NHƠN"

Đôi khi tôi nghĩ cuộc đời đã cho tôi thật nhiều may mắn. Cứ đến mỗi khúc quanh nghiệt ngã , tưởng chừng đã bế tắc thì cuộc đời lại mở rộng vòng tay với tôi. Má tôi hay bảo : "Số tôi có... quý nhơn phù trợ". Có lẽ đó là do phúc đức của má đã để lại cho tôi. tôi vẫn nhớ cái duyên gặp được NS Diệu Hiền , năm ấy tôi khoảng mười sáu tuổi. Đang lang thang chưa biết tìm việc gì làm , tôi theo đứa bạn đi qua phà Bắc Mỹ Thuận. Đang đứng trên phà , bạn tôi chợt kêu lên :

- Nghệ sĩ Diệu Hiền kìa ! Tôi nhìn theo tay thằng bạn không tưởng tượng được tôi sẽ gặp NS Diệu Hiền ở ngoài đời. Chẳng a bảo ai, hai đứa tôi chen chân đến tìm cách trò chuyện với chị. Tôi như muốn nín thở khi chị mỉm cười với chúng tôi. Thằng bạn tôi khoe ngay :

- Chị ơi, nó cũng từng đi hát đó. Giọng ca của nó được lắm.

Chị cười thật hiền, ngắm tôi hồi lâu , bất ngờ chị bảo tôi :

- Em có gương mặt sáng đấy. Đừng nản lòng, chị sẽ giới thiệu em về đoàn chị hát.

Tất cả diễn ra cứ như một giấc mơ có lẽ tôi cũng không hình dung được cơ hội lại đến với mình tốt đẹp đến thế. Chị đã đưa tôi về với bà bầu đoàn Hoa Anh Đào - Kim Chưởng.

Suốt mấy tháng ròng , chị kèm cặp dạy tôi ca , dạy từ cách nhấn nhá, nhả câu, nhả chữ. Tánh tôi cũng ngẫu hứng, tôi ca cũng theo ngẫu hứng , chứ không chịu sắp nhịp cho chuẩn hay thả hồn theo lời ca tiếng nhạc. Cứ ca trật một nhịp , hay ca "lớt phớt" cho qua là chị lại gõ đầu tôi đau điếng. Sau này chị Trương Ánh Loan cũng "uốn nắn" tôi nghiêm khắc y như vậy , từ cách ca đến cách diễn. Chị hay la tôi :

-Lời ca phải thốt ra từ đáy lòng, từ sự rung động của con tim thì ca mới có hồn, mới lay động được người nghe. Ca mà lạt như... nước ốc thì ai mà muốn nghe.

Càng nghĩ , tôi càng biết ơn sâu sắc hai người thầy đầu tiên trong đời đi hát của tôi. Đó là quãng đời cực khổ nhất nhưng nó đã cho tôi những bài học làm nghề vô giá . Tôi hiểu những mặt trái đằng sau sân khấu và tôi cũng hiểu hơn hết cái tình nghệ sĩ , dù không dễ tìm nhưng nó vẫn ngầm chảy giữa đủ mọi thứ chèn ép, giành giật trong bóng tối hậu trường sân khấu... Lúc về đoàn được vài tháng, soạn giả thường trực viết thêm một lớp ca cho tôi xuất hiện trong một vở mà bây giờ tôi chẳng còn nhớ tên tuồng. Chỉ nhớ đó là vai tên lính bị tướng giặc giết chết. Tôi vừa xuất hiện ca vài câu , khán giả vỗ tay tán thửơng thì tôi phải... "chết" và bị lôi xác đi. Lớp diễn chỉ có vài phút, "cái xác chết" là tôi vừa bị lôi vào hậu trường là lập tức bật dậy, ngồi xổm trong cánh gà xem hát. Đêm nào tôi cũng xem, vở nào, lớp nào tôi cũng thuộc. Bên cánh gà, tôi đã học được cá nét diễn, cách ca của từng loại vai... Cứ thế những "bài học diễn xuất" đã nhập vào tôi lúc nào cũng không hay. Vì tuồng nào tôi cũng thuộc nên mội khi có diễn viên nào bị bệnh hoặc trục trặc không diễn được là tôi lại được gọi thế vai. Cả đoàn gọi đùa tôi là kép "xơ-cua". Tôi chẳng hề buồn mà trong bụng còn thầm mong có ai đó... bị bệnh để tôi được diễm phúc bước ra sân khấu.

Hồi ấy, chị Diệu Hiền hát chung với NS Điền Phong. Có lần anh Điền Phong bị bệnh , đoàn cho tôi tập thế vai. Tôi chẳng có chút tên tuổi , lại còn ốm nhom ốm nhách mà diễn kép đẹp nên có người thấy chướng mắt , tìm cách hạ nhục tôi. Đang tập với một cô đào, chẳng hiểu mắt tôi liếc "tình tứ" ra sao mà một anh diễn viên la lối.

-Mày dám liếc tình vợ tao hả? Tao đập mày nát mặt bây giờ.
Vừa nói anh ta vừa hùng gổ xông vào tôi. Tôi sợ đứng chết trân, mặt xanh như tàu lá , chẳng nói được câu nào.

Chị Diệu Hiền đứng bật dậy , lần đầu tiên tôi thấy chị giận dữ la lớn :

-Đừng thấy nó nhỏ, hiền không biết gì rồi ỷ thế bắt nạt. Nó còn con nít trân, biết gì mà nói.

Chị quay sang bảo tôi :

-Từ nay, em xách mùng mền qua ở với chị.

Cũng từ đó, chị nhận tôi là em nuôi và hết lòng truyền nghề cho tôi. Và tôi cũng không còn bị anh em ở đoàn hiếp đáp như trước...


(Còn tiếp)
Ti Ti Yến ghi
SKTP781 - 13/02/2006
Last edited by LL on Wed Mar 08, 2006 9:48 pm, edited 1 time in total.
LL
news coordinator
 
Posts: 1803
Joined: Mon Jun 07, 2004 6:26 pm

Postby Ti » Tue Feb 14, 2006 9:37 pm

Ui trời ơi, cái thằng cha nào mà ghen ẩu ghen bậy ghen vô duyên ghen không có căn ghen vô cớ sự ghen không có chỗ... vậy nè. Đồ xỏ lá :ym14:
Ti
Site Admin
 
Posts: 24046
Joined: Fri May 28, 2004 6:08 pm

Postby truc van » Wed Feb 15, 2006 12:00 am

Bởi dzị mới nói , dzô dziên thí ớn lun. Đôi mắt người ta trước giờ đa tình dzị đó , mắc gì wính người ta !!! :ym45: :ym45: :ym4:
truc van
news coordinator
 
Posts: 4633
Joined: Sun May 30, 2004 7:20 pm

Postby LL » Sun Feb 19, 2006 10:07 pm

TÔI CẢM THẤY MẮC NỢ NHỮNG ÂN TÌNH KHÁN GIẢ DÀNH CHO TÔI..

* Vì sao có tên... LINH?

Hồi nhỏ,tôi có tật... đoán mò mà lạ là đoán hay trúng nên cả nhà tôi bảo : "Cái thằng này... linh thiệt". Lớn lên đi hát cũng thế , có bữa tôi bất chợt bảo :"Tối nay, coi chừng trời mưa hát ko được". Dù lúc đó trời đang rất đẹp, vậy mà tối đó trời bỗng dưng đổ mưa tầm tã, đoàn bán vé ko được. Mấy bà cự nự tôi, sau này tôi hổng dám đoán mò lung tung nữa.
Nhưng cũng từ chuyện đoán mà tôi có cái tên Linh. Tôi họ Võ - Võ Văn Ngoan. Nếu đặt là Võ Linh nghe hơi kỳ nên tôi đổi chữ Võ thành Vũ. Và cái tên Vũ Linh cũng bắt đầu từ đó.
Nhiều tháng theo đoàn, tôi cũng chẳng có vai hát. Đến khi vừa mới được thế vai thì có kép mới về và vai của tôi lập tức bị cắt, giao cho anh kép đó. Tôi vừa tủi thân , vừa ấm ức y như cái cảm giác mình bị "phản bội". Đêm đó đoàn chuyển bến ra chợ Chồm Hổm , đi qua bến phà Bắc Mỹ Thuận , tôi nhìn lên trời , hằng hà vì sao nhỏ nhấp nháy như muôn vàn con mắt đang nhìn vào tôi. Tự nhiên tôi bật khóc và thầm vái :
- Con đi hát cực khổ mà mấy ổng nhẫn tâm cắt vai ko cho con hát. Con vái cho mấy ổng bị..."Tào Tháo" rượt chạy hết.Lúc đó, tôi chỉ muốn cho mấy ông bị "quả báo" cho bỏ ghét cái tội "vắt chanh bỏ vỏ" ... Sáng ra , tôi cũng quên mất lời thầm vái đêm qua . Tối hôm đó đoàn mở màn hát ở bến mới ,khán giả kéo đến rất đông . Vãn hát mấy ông rủ nhau đi nhậu thịt rắn . Ai dè bị trúng độc sao đó hay là lời vái của tôi ... linh thiệt mà từ sáng hôm sau ông nào ông nấy... chạy thẳng cò đến xanh lướt người. Lúc đó tôi mới chợt nhớ tới lời vái ở bến phà và cười thầm trong bụng một cách khoái trá.
Sau này, từng trải rồi tôi thấy mình thật quá trẻ con. Làm sao người ta có thể tin tưởng giao vao cho một "thằng nhóc" chưa biết gì như tôi.
Nói đến kỷ niệm buổi đầu đi hát thì nhiều lắm. Nhưng tôi nhớ vai quan trọng nhất lần đầu tiên tôi được đóng,đó là vai... nay trên sân khấu. Thời đó những trò bay trên sân khấu rất được khán giả cổ vũ nên hầu như vở nào cũng có các màn bay. Tôi còn nhớ tên vở là "Kim Long Thần Chưởng ".Thú thực tánh tôi rất nhát gan ,cứ tưởng tượng cái cảnh tôi bị treo lơ lửng trên không , bay lên bay xuống là tôi đã sợ mất cả hồn vía . Chưa kể lại còn vừa bay vừa đấu kiếm ... Dù rất sợ , tôi cũng ráng theo chị Diệu Hiền tập cách bay , múa kiếm, đấu võ ...bởi nếu bỏ vai thì chẳng ai cho tôi diễn nữa . Chị Diệu Hiền bếit tôi rất sợ nên đêm diễn khai trương vở ,chị nói nhỏ với tôi:

- Nếu sợ quá, em cứ nhắm mắt lại , đừng nhìn xuống phía dưới . Lần đầu tiên bay, chị cũng sợ lắm nhưng riết rồi cũng quen thôi .

Biết thế nhưng ra diễn trong bụng tôi cứ như đánh lô tô . Tôi chẳng còn tâm trí đâu để ý gì đến ca diễn . Tôi vẫn nhớ cái cảm giác bị treo ngược trên cao , tay chân quờ quạng , ruột gan lộn tùng phèo chẳng còn biết gì nữa . Chưa kịp hoàn hồn thì bất ngờ sợi dây bay kéo cái rẹt ... thân người tôi bay xẹt qua bên kia sân khấu . Phải cố dằn lắm , tôi mới ko nôn ra trên sân khấu . Đêm nào cũng diễn , đêm nào cũng bay, tôi cũng ko quen được với nỗi sợ hãi bị treo lơ lửng, bị té xuống đất ... Mỗi lần nghe diễn viên nào đó bị đứt dây bay , té xuống sàn sân khấu là tôi lại hồi hộp lo sợ ... Cái nghề diễn viên , dù sợ dù chẳng có ai bảo hiểm tính mạng, cũng vẫn phải diễn . Đến lúc đó tôi mới thấm thía được cái câu chị Diệu Hiền thường nói :"Cuộc đời diễn viên cũng như làm dâu trăm họ". Dù gặp phải
chuyện buồn cũng phải hát, phải cười , phải đóng trọn vai tuồng, làm hài lòng khán giả.


* Thằng gù nổi tiếng

Ngừơi ta thường bảo, mỗi bước đi , mỗi bước học. Tôi may mắn đã gặp được những người nghệ sĩ hết lòng chỉ bảo cho tôi. Họ ko chỉ dạy tôi cách ca , cách diễn , dạy tôi cách đối nhân xử thế,họ còn dạy tôi những bài học về cái tâm làm nghề.
Tôi nhớ nhất cách cư xử của chị Diệu Hiền với những diễn viên ko tên tuổi. Thời đó chị đã là một cô đào sáng giá, có đêm vì diễn viên chánh đóng chung với chị bị bệnh đột xuất , đoàn phải đưa một diễn viên chưa có tên đóng chung với chị. Lần đầu tiên đóng chánh với một cô đào đã có tên tuổi,tâm lý ai mà chẳng bị khớp. Đêm đó anh kép lúng túng đến nỗi chẳng nhớ nổi câu ca,lại còn ca sai nhịp đến cả chị Diệu Hiền cũng ko ca đựơc. Khán giả la ó phản đối, đoàn phải đóng màn ,còn anh kép sợ quá , trốn mất ko dám giáp mặt chị Diệu Hiền. Vậy mà chính chị lại là người cho anh kép đó được ở lại đòan ......Sau này cũng giống như chị , khi đã thành danh , tôi vẫn hát chung với cả thế hệ em , cháu của mình . Bởi không ai không trải qua những bước đi đầu tiên . Nếu như cuộc đời luôn có nhiều cánh tay nâng đỡ , luôn có những tấm lòng rộng mở thì mọi cánh cửa sẽ mở ra cho bất cứ ai có thực tài , có thực tâm......

Khi chị Diệu Hiền rời đòan , tôi bị hụt hẫng một thời gian rất lâu . Bởi đối với tôi , chị giống như một điểm tựa để tôi phấn đấu vươn lên .rất may tôi đã gặp được nghệ sĩ Trương Ánh Loan . Chị không kèm cặp tôi nghiêm khắc như chị Diệu Hiền mà chị lại hết sức mềm mỏng , nhỏ nhẹ . Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên gặp chị Trương Ánh Loan , tôi như bị hớp hồn vì vẻ đẹp của chị . Có lúc tôi buột miệng bảo " Chị có đôi mắt đẹp mà buồn quá " . Chị cười bảo " Đời đào hát , ai chẳng buồn hở em " . Tự dưng tôi đã cảm nhận một cái gì đó rất mong manh trong câu nói , đôi mắt ướt như có lệ của chị .
Vừa nghe đòan tập vở mới " Mặt trời đêm " , tôi đã khấp khởi mừng thầm , hy vọng tôi sẽ được giao một vai kha khá nào đó . Đến khi phân vai , ai cũng có vai , chỉ riêng vai " thằng gù " xấu xí là chẳng ai chịu nhận .
Một anh diễn viên chợt chỉ tôi :
-- Thằng Linh nhỏ con , cái tướng đi cũng hơi gù , chẳng cần hóa trang , nó cũng đóng được vai thằng gù mặt nám ....
Anh em cười nấgt , có người còn nói ...ác :
-- Cái số của nó chỉ làm được thằng gù thôi.
Tôi tức đến phát khóc , nhưng cũng chẳng dám từ chối . Bởi vì nếu tôi không nhận thì chẳng có ai giao vai gì cho tôi nữa . Dù sao được lên sân khấu hát cũng còn đỡ hơn là thất nghiệp . Nghĩ thế nhưng tôi vẫn thấy tủi thân làm sao . Tôi lủi vào góc tối hậu trường và suy nghĩ mông lung , không lẽ suốt đời mình chỉ là " thằng gù " trên sân khấu ?
Một bàn tay ấm áp , nhè nhẹ đặt lên vai tôi . Thì ra là chị Trương ánh Loan đứng bên tôi từ lúc nào . Chị mỉm cười bảo :
-- Em khóc vì vai thằng gù hả ?
Không đợi tôi trả lời , chị nhẹ nhàng phân tích :
-- Em để ý đến những lời chế giễu của họ làm gì . Họ không hiểu được vai thằng gù là một vai tính cách rất hay . Cuộc đời diễn viên được đóng những vai tính cách là hạnh phúc đó em . Chị đã đọc kịch ab3n và rất thích vai thằng gù . Tiếc là chị không thể đóng . Nhưng chị sẽ giúp em đóng thật tốt vai này .
Và suốt một tháng , chị đã chỉ dạy , phân tích cho tôi từng tâm trạng , từng hành động , cử chỉ và cả cách xử lý câu ca của một vai amng đầy bi kịch thì không thể nào ca như bình thường được . Có lẽ suốt đời tôi cũng không quên những bài học của chị . Không chỉ trong lúc tập mà bất cứ ở đâu , có mặt chị , chị cũng bắt tôi đi đứng y như thằng gù thật sự . Tôi mắc cỡ không chịu tập , chị la tôi :
-- Diễn phải như thật , người xem mới có xúc cảm . Nếu em không thấy thương nhân vật , không tập nhuần nhuyễn các động tác , y như chính mình bị gù thì em sẽ không cảm được sự bất hạnh của một người bị khinh rẻ là như thế nào . Diễn viên phải yêu nhân vật như chính một phần đời mình đã trải qua thì mới diễn cho hay được .
Nhờ sự chỉ dẫn tận tình của chị mà tôi cảm thấy rất tự tin . Hôm công diễn vở " Mặt trời đêm " , vai thằng gù của tôi được khán giả bàn tán xôn xao . Thấy tôi ở đâu là họ kêu tôi là "thằng gù " , tôi tấhy lòng sung sướng hơn bao giờ hết .
Cho đến bây giờ tôi đã đi qua nhiều nấc thang thành công . Những vinh quang tột đỉnh tôi cũng từng nếm trải ...Vai thằng gù có lẽ cũng chỉ là một vết mờ xa hút nhưng với tôi nó lại lưu giữ quá nhiều kỷ niệm . Nhớ tậht nhiều người chị yêu qúy đã đi rất xa ....Nhớ cả những tháng năm cơ cực đã cho tôi một con đường sáng . Nagỳ đ1o nếu có nằm mơ , tôi cũng không thể nghĩ " thằng gù " là tôi sẽ được thành danh như bây giờ . sân khấu đã cho tôi quá nhiều . Tôi cảm thấy mình mãi mãi mắc nợ những ân tình mà khán giả đã dành cho tôi hơn cả những gì tôi đáng được hưởng .
...

Ti Ti Yến
Báo SK 782(20/2/06)
LL
news coordinator
 
Posts: 1803
Joined: Mon Jun 07, 2004 6:26 pm

Postby LL » Tue Feb 21, 2006 11:08 pm

Sorry chị Ti nhiều, khoá bài mà quên mở :ym77: :ym77: :ym77:
LL
news coordinator
 
Posts: 1803
Joined: Mon Jun 07, 2004 6:26 pm

Postby Ti » Tue Feb 21, 2006 11:15 pm

Hú hồn. Thấy bài viết ào ào nhào đầu vô... rầm... u 1 cục :ym20: Nhỏ Loan chơi oác! Nè, bộ muốn chia nữa giang san vulinh.net sao hả? Muốn tui bắt chước Trịnh Trang Công hông - - "xem tài ta đảo hải di sơn..." :ym21:
Ti
Site Admin
 
Posts: 24046
Joined: Fri May 28, 2004 6:08 pm

Postby Ti » Tue Feb 21, 2006 11:20 pm

Ở bên này, cái icon này :ym77: mang ý nghĩa là "bái phục". Mỗi lần ai làm chuyện gì hay, mấy người bạn chọc ghẹo bằng cách quỳ xuống, cuối rạp người, đưa hay tay chấp xuống theo để bày tỏ lòng "bái phục" tài người kia.

Còn bên VN thì hình như xử dụng hình này để "tạ tội" hả.
Ti
Site Admin
 
Posts: 24046
Joined: Fri May 28, 2004 6:08 pm

Postby LL » Wed Feb 22, 2006 12:07 am

Ti wrote:Hú hồn. Thấy bài viết ào ào nhào đầu vô... rầm... u 1 cục :ym20: Nhỏ Loan chơi oác! Nè, bộ muốn chia nữa giang san vulinh.net sao hả? Muốn tui bắt chước Trịnh Trang Công hông - - "xem tài ta đảo hải di sơn..." :ym21:


Em sơ ý quá , mà em khỏi xem cũng hiểu đủ tài chị rùi :ym41: :ym41: :ym41:
LL
news coordinator
 
Posts: 1803
Joined: Mon Jun 07, 2004 6:26 pm

Postby sleepless » Sat Oct 27, 2007 2:15 pm

ddo.c ho^`i ky' na^`y tha^'y buo^`n va` thu*o*ng ddo*`i NS qua'. to^.i anh VL :ym20: :ym20:
sleepless
Member
 
Posts: 41
Joined: Mon Oct 15, 2007 8:25 am

Re: Tôi là ai? (P2)

Postby masauchat » Tue Apr 17, 2012 7:17 am

Đọc đã gì đâu á... :thanks: :thanks: :thanks:
masauchat
Member
 
Posts: 2711
Joined: Mon Sep 22, 2008 8:24 pm

Re: Tôi là ai? (P2)

Postby memmem » Mon Apr 23, 2012 5:21 pm

Bai viet xuc dong qua, cam on LL :flower: :flower: :flower: :flower: :flower:
Sao khong co hoi ky phan tiep theo cua chu nua nhi? ( den tan bi gio lun, hihi...)
Hoi truoc nghe noi co 1 bo phim lam ve cuoc doi va su nghiep cua chu ma khong bit la phim gi, co ban nao biet khong nhi? :kiss: :kiss: :kiss:
memmem
Member
 
Posts: 36
Joined: Thu Feb 23, 2006 5:59 pm
Location: Viet Nam

Re: Tôi là ai? (P2)

Postby masauchat » Tue Apr 24, 2012 9:50 am

Ua, co chuyen nay nua ha... :ym105: :ym105: :ym105: mau mau ca'c em oi, luc lao tim kiem nhen... :babyfred: :babyfred: :babyfred:
masauchat
Member
 
Posts: 2711
Joined: Mon Sep 22, 2008 8:24 pm

Re: Tôi là ai? (P2)

Postby Ti » Tue Apr 24, 2012 10:12 am

Con nghĩ không có đâu.
Ti
Site Admin
 
Posts: 24046
Joined: Fri May 28, 2004 6:08 pm

Re: Tôi là ai? (P2)

Postby memmem » Wed Apr 25, 2012 5:36 am

Day ne:
"Các hoạt động ngoài cải lương : Ca tân nhạc (thích nhất bản nhạc Đêm Lang Thang). Đóng phim: đã có vai trong phim "Cô bé mộng mơ", Phim "Búp bê kỳ quái" và phim "Vũ Linh, tiếng hát và cuộc đời"..."
viewtopic.php?f=5&t=290
memmem
Member
 
Posts: 36
Joined: Thu Feb 23, 2006 5:59 pm
Location: Viet Nam

Re: Tôi là ai? (P2)

Postby masauchat » Wed Apr 25, 2012 11:08 am

co ai coi Co Be Mong Mo chua? Neu chua coi thi dung coi, that vong chan che... :ym105: :ym105: :ym105:
tuong qua do, cot chuyen cung chang hay gi, ns thi mien ban...khong hieu tai sao ong lai vao day de lam gi... :ym13: :ym13: :ym13: Xem roi khong dam mao hiem qua tuong Bup Be Ky Quai...so mot lan that vong chan che nua thi co cai đap dau vo goi tu van mot dem... :ym4: :ym4: :ym4:
masauchat
Member
 
Posts: 2711
Joined: Mon Sep 22, 2008 8:24 pm

Next

Return to Báo chí, Bài Viết và Hình Ảnh

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 1 guest