Ti vừa đọc sơ qua bài viết về nhạc sĩ Lam Phương, trong đó có một đoạn chê vọng cổ miền Nam. Nhạc sĩ Lam Phương được ví như ông hoàng của dòng tân nhạc miền Nam.
"Chúng ta hãy nghe Duyên Anh bày tỏ qua những trích đoạn sau đây: " ...Tôi muốn ví Lam Phương với Lục Vân Tiên. Miền Nam là quê hương của vọng cổ. Thoại kịch và tân nhạc xem chừng rất xa lạ với người miền Nam trước năm 1954... Biển sóng vọng cổ đã bốc lên một vệt khói tân nhạc. Và vệt khói ấy làm cay mắt tuổi trẻ thành thị. Những ngưởi tuổi trẻ thành thị bắt đầu yêu nhạc mới. Họ cũng bắt đầu hiểu những rung động của thời đại họ không còn nằm ở trái tim vọng cổ, xàng xê. Cái đàn ngũ huyền phím trũng nẩy những giọt ca ủ ê quá. Nó chỉ hoài vọng một dĩ vãng đau thương mà không thể thôi thúc một lên đường cho tương lai.
Nhạc sĩ Văn Thủy chả kêu gọi dứt đường tơ, dứt những đường tơ "đày vơi cung oán mơ mộng" đó sao. Không còn gì mỉa mai hơn khi đất nước đang chiến tranh, khi máu của dân tộc đang thấm quê hương mà cứ rên rỉ chuyện tình Trương Quân Thụy - Thôi Oanh Oanh."