Đồng ý nhất trí !!!
Nhắc đến soạn giả Đức Phú và nghệ sĩ Vũ Linh ... nghĩ lại cũng thấy vui vui và lạ lạ. Vui là hồi đó Ti chê và chê, chưa từng biết Vũ Linh là ai mà đụng tới là ... chê!!! Ngồi ghế trong rạp, nghe giới thiệu tên Vũ Linh mà vẫn còn chê! Giờ thì cái gì cũng ... Vũ Linh, a Linh ... hay quá, dách lầu mụ pho!!! Đúng là ... câu gì tự nhiên quên rồi, cái gì mà ... ah ... "quả báo nhãn tiền"
Nói về cảm giác "lạ" thì Ti được gặp và nói chuyện với chú Đức Phú mà không biết chú là ai. Mấy người bạn của chú thường gọi chú là "ông vua mất ngôi" vì vai diễn của chú lúc đó là vai vua Lê Chiêu Thống trong tuồng gì Ti không nhớ, có thể là từ tuồng Tâm Sự Ngọc Hân. Có lần chú đến nhà, trong lúc chú nói chuyện tán dóc với mấy người trong nhà. Tập tuồng để trên bàn thì Ti lò mò mở ra nhìn. Lúc đó tuồng viết tay, tập giấy khung nhạc quẹt tá lả, đọc hiểu chết liền
Chú thấy Ti chăm chú ... nhìn, thì chú nói tuồng mới đó, chú viết. Ti hỏi ai đóng, chú nói Vũ Linh. Ti chê ... dỡ! Công nhận tui "trực tính" dễ sợ
Chú cười ha hả nói, "Vũ Linh hay lắm à, dễ thương lắm." Ti giận không thèm nói chuyện tiếp