by van51284 » Thu Sep 09, 2010 9:54 pm
10. Cảnh : Quân Vũ nhận lại cha mẹ
Vũ : (hát) Nhìn thiên lao xót xa cho đời hùng anh
Đành vương cảnh gông xiềng
Mong chi nơi biên cương
Còn đâu nữa chí khí dọc ngang
Soái gia lướt xông trận tiền
Vang danh khắp nơi oai hùng chư bang.
(Trg mẫu bước vào)
Trg mẫu: Vũ nhi ! Vũ nhi con....
(Vũ quay lại, không dám nhìn mẹ ruột, chỉ đứng yên)
Trg mẫu: Nhìn Vũ nhi, lòng nhói đau hà ha hà ha...tái tê đầu môi...Trời còn thương xót tình/ mẹ với con trùng hoan/ ôm con trong vòng tay/ ôi xuyến xao nghẹn lời
Vũ : Mừng mừng trên mẫu từ, tựa giấc mơ ngày thơ/ mơ trong tay từ thân/ mơ tiếng ru bên màn
Trg mẫu: Hãy tựa vào thân mẫu/ đây lời ru năm xưa à ơi
Vũ : Nghe/ mắt cay lệ ướt/ vui mừng đây giây phút thanh bình. Tình mẹ ko bờ bến, ngàn trùng dương biển khơi, mãi mãi dòng chuyển lưu, giờ trong tay...ấm tình thâm
Trg mẫu: (hát điệu Lý giao duyên)
Ôi muối xát tim gan
Cho lệ tràn không dứt
Quân Vũ hỡi con khờ
Bao năm sống lạc loài
Vũ : Xin thân mẫu bớt bi ai
Chốn Kim trào thân thương
Dẫu khóc tình mẫu thân
Vẫn ấm lòng cô mẫu chốn cung hoàng/ Kim vương triều là dưỡng tử minh linh, nhất điện Kim trào vẫn đầy đủ tình thương
Trg mẫu: (vọng cổ) Quân Vũ ơi hai mươi sáu năm qua mẹ ko bao giờ nguôi được, đau xé tâm can khi nghĩ đến... con...khờ...Mười tháng tuổi thơ ngây đã lìa cách mẫu từ, ra vào cười nói mà tâm tư nức nở, lệ chảy thi gan cùng hồng chúng trong đêm, nến đã tàn mà giọt sầu ko dứt, cơn mộng mị thêm não nề cho tâm trí cuồng quay. Trong khói mông lung mà tưởng đâu rằng con trẻ quay về cùng mẹ vui sum họp ờ ơ...
Vũ : Mẹ, mẹ ơi!
Trg mẫu: Vũ nhi!
Vũ : (hát điệu Lý chiều chiều) Lòng càng/ thương xót cho từ thân/ bao ngày qua/ khóc than vì con trẻ/ mẹ ơi tái tê ai tường/ trong tay mẫu thân nghẹn ngào/ đong đầy tình thâm/ con đây nói ko nên lời
Trg mẫu: Quân Vũ con ơi mẹ vui mừng khôn xiết/ ôm trẻ trong tay nghe hạnh phúc dâng trào/ con đã lớn lên nơi đất khách quê người/ mà nơi đây mẹ thì thầm lời ru trẻ, nay được trùng phùng, ôi con của ta đã lớn thật rồi sao, Quân Vũ ơi, mẹ thương lắm hơi thở con thơ, say giấc ngủ mẹ khẽ đặt nụ hôn trên đôi mắt nhỏ, lời ru của mẹ cho con sự bình an trong giấc ngủ, con trẻ tuyệt vời đẹp như nắng ấm ngày xuân
Vũ : Mẹ, mẹ cho con quên đi bao hận lòng nhân thế, cho con được sống lại những ngày thơ ấu, trong che chở bao bọc của từ thân
Trg mẫu: Trời ơi, Vũ nhi, sao con ko nhìn cha chớ?
Vũ : Mẹ, chốn binh đao làm sao con nhìn cha được
Trg mẫu: Con đừng dối mẹ, Quân Thành đã thưa với mẹ rằng, con ko cho nó tâu với cha vì con sợ cho oai danh của cha con
Vũ : Cha là một vương gia nắm cả Khai Phong này, nếu quân tướng biết con là...là...thì làm sao cha bình quân an dân cho được
Trg mẫu: Nhưng nhìn con trong tình cảnh này, mẹ đau xót lắm Quân Vũ ơi
Vũ : Cũng tại Thành đệ, con đã ko cho nó...
Trg mẫu: Tội nghiệp cho em con, nó cứ ấp úng mãi nhưng làm sao qua được mắt của mẹ, Vũ nhi, em con nó rất kính trọng huynh trưởng, con đừng rầy em mà tội cho nó nghen con
Vũ : Mẹ à, có đứa em như Quân Thành, dù con có phải hi sinh những gì mình có cho nó con cũng vui lòng mà
Có tiếng hô : Vương gia đến!
Trg mẫu: Trời, tại sao cha con lại vào thiên lao giờ này chớ
Vũ : Mẹ, làm sao đây. Mẹ, mẹ mau lánh thân đi
Trg mẫu: Con ơi, đây là ý trời, thiên lao mà còn có chỗ trốn sao
Vũ : Lỡ cha mà thấy mẹ ở đây...
Thành chạy vào : Mẹ ơiiii!!!!! Mẹ ơi! Chết rồi mẹ ơi, Cha tới, chạy, chạy đi mẹ ơi
(chạy ra cửa thì Quân Hùng vừa tới)
Thành : Dạ ý, cha tới rồi
Hùng : Tại sao mẹ con lại có mặt ở chỗ này?
Thành : Dạ, mẹ...mẹ...muốn gặp Vũ ca để...để...
Hùng : Để làm gì?
Thành : Dạ để ...dạ để ...nhìn coi có giống....
Hùng : Giống ai?
Thành : Dạ giống cha ý ko phải ko phải ý mà phải ý mà....mà...
Hùng : Mẹ con làm gì mà thất sắc vậy?
Trg mẫu : Dạ bẩm tướng công, dù sao thì Vũ nhi cũng nghĩa thâm ân nên thiếp...
Hùng : Thâm ân gì/ thâm ân gì khi nó lộng giả thành chân, vào Tống bang mưu thâu tóm san hà. Quân Thành!
Thành : Dạ!
Hùng : Giải Nhan Vũ vào tù xa, ngày mai nếu Kim bang ko lui quân, chém đầu thị oai
Trg mẫu : trời ơi, Vũ nhi!
Vũ : Mẹ!
Hùng ngạc nhiên : Mẹ? Vũ nhi? Hahaaa...mới sáng này, mi ngang tàng coi cái chết ko ra gì, sao bây giờ lại thống thiết gọi mẹ nhận con, sao ko anh hùng xem cái chết nhẹ như lông hồng mà đùa giỡn với chữ thâm tình, thật là ương hèn nhục nhã. Quân Thành, giải đi!
Thành : Mẹ!
Trg mẫu : Không, tướng công, tướng công, xin hãy bình tĩnh mà nghe phân giải ơ... chính Vũ nhi đây, tướng công ơi nó chính là con mình, mà tưởng đã thác oan ơ...
Hùng : Là con mình à?
Trg mẫu : Dạ
Hùng : (Hát điệu xế xảng) Phu nhân! Chớ vội đa đoan,Vì nhớ mong, mà bà chẳng suy tường, Quân Vũ đã mạng thác, hai mưoi sáu năm qua
Trg mẫu : Tướng công, xin tướng công hãy nghe giải bày, Vũ nhi, hãy thưa trình cùng phụ thân
(Quân Vũ vẫn im lặng)
Trg mẫu : Vũ nhi, con hãy nói đi con, nói đi con, nếu như con ko nói, thì mẹ sẽ chết tại đây
Thành : Mẹ! trưởng huynh ơi, xin đừng gây đau khổ cho mẫu thân, hai mươi sáu năm qua, mẹ đã khóc quá nhiều rồi
Vũ : Dạ, lời mẹ vừa phân chẳng sai, đây ngọc bích trương gia khắc rõ, dập đầu lạy cha cho con nhận lại thâm tình. (ca hồ quảng điệu Hoài Mơ) Ngày xưa binh biến/ liêu bang tống gia biên cương hùng anh chinh chiến, dời bước ngàn trùng xa, Kim quốc lân bang lạc đường, lìa mẫu thân đôi ngã, thân/ còn trong nôi/ rủi may/ số căn ai ngờ/ hoàng cô Kim quốc xót thương, tình thâm rỡ ràng Vương hoàng thương yêu cho nhận nhìn. Nghĩa dưỡng tử minh linh ngày tháng/ ký ức Kim bang phụ mẫu/ chẳng biết Tống bang tình thâm/ nơi rừng sâu/ đau thương hoàng cô cho biết Tống quốc ân thâm gia đình/ ngọc trao tay ghi khắc tên con, lòng hoang mang/ nặng sầu mang/ càng chua cay ải Khai Phong vì con ta than/ tiến quân gây hờn/ thác oan bao người/ nào hay đâu/ đời trái ngang/ dám đâu đang tâm/ dối gian thâm tình/ cầu trên cha... thương hiểu cho...
Thành : Cha ơi xin hãy thương đại ca phương trời lưu lạc đã bao... năm...bởi xa lìa cốt nhục tình thâm, huynh trưởng đâu hay/ chốn Tống trào trung hiếu nhân tâm/ ân nghĩa mang nặng lòng Kim vương/ lầm lỡ gây hờn chớ phải nào là tội
Trg mẫu : Phu tướng hỡi xin hiểu Quân Vũ vô tình/ xa cách suốt hai mươi sáu năm trường/ con đâu tường được chuyện ngày xưa/ mọi lỗi lầm thiếp xin được chết thay con
Hùng : Phu nhân!
Trg mẫu : Trương Quân Vũ, trưởng tử của ta đây mà, xin đừng giết ruột rà
Hùng : Quân Vũ hỡi trời/ đứa con thất lạc, thật là tội nghiệp cho con tôi.
Vũ : Cha!
Tổng kỳ chạy vào báo : Dạ dạ dạ...thám mã vừa cấp báo, thêm một đạo quân Kim vừa nhập Khai Phong
Hùng : Chuẩn bị nghinh chiến
Vũ : Vương gia, dạ thưa cha, con xin hỏi Tổng kỳ một câu
Hùng : Được
Vũ : Tổng kỳ!
Tổng kỳ : Cái gì? Ủa, tù binh mà oai quá vậy trời, ê, ở đây là thiên lao nhà Tống nha, chứ hông phải chánh điện Kim trào mà nằm mơ vậy cha
Thành : Tổng kỳ, Vũ ca đã xin phép cha rồi, ông cứ trả lời cho Vũ ca đi
Tổng kỳ : Dạ! Rồi, có chuyện gì hỏi đi
Vũ : Xin hỏi : Đạo quân mang cờ màu gì?
Tổng kỳ : Quân kỳ màu vàng
Vũ : Chữ Hoàn có phải?
Tổng kỳ : Đúng
Vũ : Chữ kế là A?
Tổng kỳ : Trời, ở tù mà sao rành quá vậy? Bộ ông biết coi bói hả ông Vũ?
Vũ : Trời ơi, vậy là phụ hoàng thân chinh nhập Tống rồi sao?
Hùng : Quân Vũ, trước mặt cha sao lại nhắc đến kẻ xâm lấn
Vũ : Dạ, con...con xin cha cho con 1 ân huệ
Hùng : Con cứ nói
Vũ : Dạ, cha và nhị đệ phải làm sao đưa quân đến Dương Tử ngay lập tức
Hùng : Còn cuộc chiến này?
Vũ : Dạ xin cha cho con được thay thê
Hùng : Hả?
Vũ : Binh pháp và đội quân của Kim hoàng tinh nhuệ vô cùng, rơi vào vòng binh, chỉ thập tử nhất sinh, con sẽ chận đoàn binh Kim, cha và nhị đệ phải làm sao chiếm lấy Dương Tử trước mới cứu được Khai Phong
Hùng : Tại sao nhất thiết phải đem quân qua ngõ Dương Tử?
Vũ : Dạ, tại vì...tại vì...con...con đã ra lênh cho quân Kim phá đập, mượn dòng Dương Tử, nhận chìm Khai Phong ải
Hùng : Quân Vũ...mày...Dương Tử vỡ bờ thì con gì là...Quân Vũ....Được, cha sẽ tin lời con với một điều kiện, con phải thề trước mặt cha một câu...
Vũ: Cha …
Hùng: Quỳ xuống!
Vũ lưỡng lự quỳ xuống : Dạ!
Hùng : Con phải thề rằng: dâng nạp Kim vương dù sống hay là chết!
Vũ: Không! Không! Con không thể …
Hùng: Được! Vậy thì con cứ yên tâm ở đây mà rước xác cha để trọn nghĩa ân với Kim hoàng!
Vũ: Cha …
(Vũ nhìn tất cả mọi người như cầu xin một giải quyết khác, nhưng ai cũng quay mặt đi) Vũ : Trương Quân Vũ này xin thề: sẽ dâng nạp Kim vương dù sống hay là chết!
Hùng : Tổng kỳ, mở trói cho thiếu gia
Tổng kỳ : Dạ
Hùng : Tốt lắm, đây, lệnh bài Vương gia, cha giao mạng Tống quân cho con nắm giữ, đội quân như chính xương máu của mình
Vũ : Con sẽ ko phụ lòng cha tin tưởng
Trg mẫu : Vũ nhi!
Vũ : Mẹ! xin mẹ hãy yên tâm
Hùng : Quân Vũ!
Vũ : Dạ
Hùng : Đường thương mũi kiếm xông pha chiến trận, sống thác dẫu nhẹ như lông hồng, nhưng phải ráng giữ mình cho cha cho mẹ, sau chiến cuộc, cha mẹ muốn được nghe con thưa lại chuyện hai mươi sáu năm qua
Vũ : Cha!
Hùng : Phu nhân, ta đi
Thành : Đại ca!
(Hùng, Trg mẫu và Thành đi ra ngoài)
Tổng kỳ : Thiếu gia, mình huề nha
Vũ : Ko huề thì tôi làm gì được Ngài?
Tổng kỳ : Dạ... ý...ý trời...thiếu gia... đừng gọi em là Ngài mà, cái chuyện kỳ trước bỏ qua nha thiếu gia!
Vũ : Chuyện nào? À, chuyện ông hăm dọa cho tôi tan thây ở trong rừng hay là chuyện ông đuổi tôi ra khỏi Khai Phong
Tổng kỳ : Hihiiii...thiếu gia thiệt là...nhớ dai dễ sợ luôn á
Vũ : ông khen quá lời rồi
Tổng kỳ : Ai vì chủ nấy mà thiếu gia,, nếu em biết thiếu gia là huynh trưởng thì em đâu có làm chuyện kỳ cục vậy há
Vũ : Vậy...chuyện hai an hem yêu một nàng quận nương, ông có lạm bàn sao?
Tổng kỳ : Dạ... đâu dám ạ
Vũ lấy vòng ngọc của Vân ra : Thôi được, tôi nhờ ông đưa vật này cho Quân Thành
Tổng kỳ : Ủa? sao kỳ vậy thiếu gia?
Vũ : Không phải ông muốn cho Quân Thành và quận nương...
Tổng kỳ : Dạ...Thôi mà thiếu gia, chuyện này em hổng dám đụng vô nữa đâu
Vũ : Nhưng mà số ông coi bộ ông ko thoát nổi chuyện này. Nè, giữ cẩn thận đó
Tổng kỳ : Thiếu gia...nhường thiệt hả thiếu gia? (Vũ đi ra ngoài)
Vũ : Cha, mẹ, Thành, Vân, Khai Phong.... (Vũ đi ra ngoài)
Tổng kỳ : Giờ mình đi tính sổ Kim.... hả, thiếu gia...thiếu gia...đợi em thiếu gia...thiếu gia