by van51284 » Sat Oct 09, 2010 6:27 am
PHÂN CẢNH 22 :
Sử lão gia: (ca bài Đan Viện Chung Thanh) Trời già bày chi bao sầu than, người lành nhưng sao trí tâm nào an, con thơ ngu khờ, thêm xấu xa da đen khùng điên mê tín/ ai thấu cho tâm tư đêm ngày đi, phận già vô duyên
Sử phu nhân: Đừng/ phiền ông ơi bởi do tiền khiêng, trời già xui nên, riêng mang đoạ đày, nhưng nó con nhà ta/ mình bỏ đi sao được, đành để thương yêu, chung hẩm hiu gia đình / mặc đời đua chen
Tiểu thơ mặt lọ: Hí hí hí
Sử lão gia: Bà, con mình bữa nay vui quá bà há
Tiểu thơ mặt lọ: Kìa con bướm xinh vờn hoa…..hà há
Sử lão gia: Hà …há
Tiểu thơ mặt lọ: Chết mi phen này, tung vó câu tìm theo bắt mi, phi kiếm phi chân liệng đầu mày, nào đứng yên để tao điều binh, kìa thằng..cha tao sao đứng hoài ngó trân nhìn ai, hãy đến đây chận đường với tao, xem coi nó đi phương nào, mẹ ơi, cứu tao, cứu mau mau thằng cha…
Sử lão gia: Trời ơi, tui là cha nó mà nó kêu bằng thằng cha nè trời
Tiểu thơ mặt lọ: Mẹ mẹ ơi con bướm con bướm
Sử phu nhân: Bướm sao
Tiểu thơ mặt lọ: Con bướm nó bay mất tiêu ròi, hix hix, hông…tao hổng thương cha mẹ bây giờ tao đi, hây hây hây…..
Sử lão gia: Trời ơi là trời con tôi như thế này hoài thì chắc tôi chết
Sử phu nhân: Ông ơi số trời đã định mà ông
Sử lão gia: Định cái gì…
Dạ dạ, có Trình quốc công đến viếng
Sử lão gia: Cho mi lui, phu nhân, hãy cùng ta nghênh tiếp Trình thiên tuế
Kính chào Trình thiên tuế, mời ngài nhập gia trang cùng đàm đạo
Trình Giảo Kim : Sử huynh vào trước đệ nối gót theo sau
Sử phu nhân: Dạ mời Trình thiên tuế ngồi
Trình Giảo Kim :Không dám, đáp lễ hiền tẩu
Sử lão gia: Mời dùng trà
Trình Giảo Kim : Xin đa tạ, bẩm sử huynh cùng hiền tẩu, rảnh rỗi việc quan trường nên đệ đến đây thăm viếng cho thoả lòng nhau trọng nghĩa kim bằng, lỗi đạo này vì bặt ngàn âm, xin huynh tha tội sai lầm
Sử lão gia: Xúc động vô biên trước tấm lòng chân thật, thân mật của Trình huynh đệ ái ngại vô cùng, không vẹn thuỷ chung vì xa cách muôn trùng, sống lạnh lùng cô độc chốn lâm sang
Sử phu nhân: Trình huynh, chán nản công khanh xa mã, sợ tiếng chê khen phân biệt sang hèn, giữa chợ đời lẫn lộn bon chen, quan huynh ngợi khen thêm hổ thẹn trong lòng
Trình Giảo Kim : Đức độ cao huynh lòng tôi cảm phục, nên đến nơi đây thăm viếng ân cần, bận việc triều ca không được sống gần, cam cảnh bạc phần trong dạ hẩm hiu
Sử lão gia: Huynh an tâm khổ nghèo cam chịu, không thể để Trình huynh nặng tình lo liệu, vẹn nghĩa thâm giao ít nhiều thông hiểu, tâm sự đôi điều thoả nguyện cùng nhau
Sử phu nhân: Nếu lỡ quốc công vè chốn kim trào xin có đôi lời chúc thọ hoàng ân
Trình Giảo Kim : Phu nhân hãy an tâm đường tương ngộ rất gần, khanh tước không cần chỉ nghĩ tình thâm
Sử lão gia: Tốt quá đi thôi
Tiểu thơ mặt lọ: Bay đâu, theo tao xuất quân
Sử lão gia: Trời ơi bà ơi làm ơn chận nó lại coi
Sử phu nhân: Nhà có khách con àh
Tiểu thơ mặt lọ: Í, ai dzạ, lạ nhỉ, lạ nhỉ, (hát điệu lý chim quyên) xem ông già ôi xấu xa, mặt giống như con…mèo, mèo méo meo meo mèo, thua con mèo nhà tao, meo meo mèo mèo meo
Trình Giảo Kim : Con lọ nồi, ôi xấu xa, đen giống như con chồn, chồn chốn chôn chôn chồn, thua con chồn nhà ta, chôn chôn chôn chồn chôn
Tiểu thơ mặt lọ: Nó nói mày chốn áh
Sử lão gia: Van xin ngài, nên thứ tha, con của tôi ngu khờ
Sử phu nhân: Ban đức ân nương nhờ/ con nghe lời vào trong/ không nên làm phiền ông
Tiểu thơ mặt lọ: Mẹ nhốt con này dzô chuồng đi con sợ nó quá àh
Sử lão gia: Trời ơi người ta mà nó kêu tui nhốt vô chuồng, làms ao tui dám nhốt ổng đây
Trình Giảo Kim : Thì ra đó là con của Sử huynh đó hả Sử huynh
Tiểu thơ mặt lọ: Êh, con Sử huynh rồi sao mậy ???
Sử lão gia: Trời ơi dắt nó vào trong coi
Trình Giảo Kim : Con nhỏ này chắc con bề trên quá
Sử lão gia: Không nó là con tôi đó ngài àh
Trình Giảo Kim : Con ông hả, nỡ lòng nào nó nhìn mặt tui dzầy mà nó kêu con mèo rồi còn đòi nhốt vô
Sử lão gia: Dạ, bởi vô phước nên sinh nhằm yêu quỷ, mong ngài thương nghĩ dung tha, đã lỡ lầm xúc phạm đến quan gia, khi điên khi tỉnh lại vướng vào gương mặt xấu xa, lòng bi thảm thiết tha
Sử phu nhân: Con của người ta xuân xanh đủ cặp, tuổi mười tám tròn trăng đã gặp tơ hồng, thầm tưởng quá đau lòng, mang tội lỗi vì bởi phải hoài công, cuộc đời con gái như xong
Sử lão gia: Trình huynh hiểu thông tan chuyện giận hờn tha thứ nó ngu khờ
Trình Giảo Kim : Sử huynh an tâm tôi giúp tròn ước nguyện, cho ái nữ hoà tơ duyên
Sử lão gia: Dạ, Trình huynh đã thứ tha xin hãy bỏ qua, chứ mai mỉa tuổi già thêm bạc phận
Trình Giảo Kim : Tôi nói thật chứ không hề hờn giận sẽ đứng ra công ước chi mai, cho trai tài gái…lọ đẹp tương lai, hãy đợi tròn trăng tương sính lễ
Sử phu nhân: Ông ơi, con mình nó có chồng ông ơi
Sử lão gia: Chắc cũng đẹp như con mình bà ha