by van51284 » Sun Sep 05, 2010 1:57 am
Cảnh 6 : Tại công đường của Dương Chiêu, Tôn Bảo trở về
Lính : Dạ dạ dạ....
DC : Điều chi?
Lính : Báo cáo nguyên nhung
DC : Do hà báo cáo, biến động soái đường
Lính : Dạ, công tử đã bị bắt tại soái đường, ngũ thám đắc phản hồi phi báo
DC : Sao? Dương Tôn Bảo đã bị bắt tại chiến trường à? Lui! Chư tướng! kiểm điểm đao thương, hiến võ trường phục lệnh!
Tôn Bảo chạy vào : Dạ! kính bái phụ thân, con vừa về đến
DC : Kìa Dương Tôn Bảo, cha nghe quân phi báo, con vừa bị sanh cầm có phải vậy chăng?
DTB : Thưa soái phụ đúng như vậy
DC : Nhưng làm cách nào con về đây được
DTB : Thưa cha, tiền trận gặp Mộc Quế Anh nữ tướng, con giao thương đấu chiến cùng nàng, đã thâu lại ngạch quan cho chú Lương toàn vẹn
DC : Đó ghi công hahaaa....Rồi tại sao bị bắt mà lại được trở về đây?
DTB : Dạ, sau khi giao chiến, trăm trận bất phân, nàng đường gươm kiếm pháp xuất thần, con lạc mã quờn thương bị bắt, nàng khen con tài sắc, rồi...
DC : Rồi sao?
DTB : Dạ...rồi nàng xin hứa kết duyên
DC : Xin hứa kết duyên à? Dương Tôn Bảo
DTB : Dạ
DC : Dương Tôn Bảo, rồi con nghĩ sao về can trực kiêu hùng?
DTB : Dạ, lúc ban đầu con can trực tự cao, sau nàng bảo ko ưng thì nàng giết, cha ơi, lòng con tha thiết thương mẹ nhớ cha thêm với nội bà cùng cô triều mến, cho nên...
DC : Nên sao?
DTB : Dạ, cho nên con....
DC : Con thế nào?
DTB : Dạ...nên...con ưng đỡ rồi nàng mới phóng thích con về được
DC : Cha chả cho Dương Tôn Bảo, hay cho phường quý tử tham sanh, thêm tội trong tự do giao ước. Tôn Bảo!
DTB : Dạ!
DC : Tôn Bảo!
DTB : Dạ!
DC : Con có còn nhớ câu nghinh hôn bất cáo nghiêm đường là sao ko Bảo?
DTB : Dạ...dạ... câu nghinh hôn bất cáo nghiêm đường...phạm chánh lễ gia đình trảm thủ
DC : Vậy là chết con rồi. Tôn Bảo! (hát) tội trọng nọ khó tha/ dám lạm quyền mẹ cha/ tự do định duyên hài/ quả súc sanh chi loại/ nuôi ăn học thành tài/ giờ làm nhục tổ tiên/ chưa chi lại chuyên quyền ờ...chém đầu răn người sau á a.... Võ đao, kiếp vâng lời bổn soái, đem Dương gia Tôn Bảo chém đầu
Lính : Tuân lệnh (rồi lôi Tôn Bảo đi ra ngoài, Sài quận chúa và Bát nương thấy)
SQC : Bãi võ đao, bãi võ đao...Tôn Bảo, Tôn Bảo có mẹ đây con
DTB : Dạ con mừng mẹ, mẹ ơi chết con rồi, cô ơi chết con rồi cô ơi
BN : Cô nghe con phụng lệnh soái đường, đi trừ giặc cường sơn Mộc Cát trại, chiến trường thắng hay bại, tại sao lại mang tội tử hình?
DTB : Thưa cô và mẹ, giặc cường san nhưng con nhỏ này vừa đẹp lại tài tình, con thua trận về đây cái cha đem con chém à...
SQC : Như vậy là vô lý, đánh giặc phải có thắng có thua, quân luật đâu có điều này, hứ, soái phu ỷ làm cha rồi tự chuyên tự kỷ à?
BN : Chị em mình cũng rành quân luật, tự cầm binh điều khiển ba quân, chị em em vào can van soái huynh, và xin tội cháu ta trót thể. A mà khoan, hay là tẩu tẩu vào hỏi lại, dầu sao cũng nghĩa vợ chồng, chừng nào chị ko xong thì em vô xin tiếp, em ở đây để cản võ đao
SQC : À, cô nói cũng phải, để tôi vào hỏi lại xem sao
Sài Quận chúa vào công đường : Dạ, ngu thiếp xin chào soái phu!
DC : Đáp lễ phu nhân, chuyện gì ra đến công môn, nếu thấy ko trọng thì lui về an nghỉ
SQC : Nghỉ sao yên mà nghỉ a soái phu, chẳng hay con tôi có tội tình gì mà ông đem đi chém a soái phu?
DC : Tội của thằng Tôn Bảo à? Nó tệ lắm à, nó ko tròn gìn gia lễ, giao hôn bất cáo song đường, đạo mẹ cha sao lại chẳng thương, nhưng vì chánh quốc phải nghiêm răn tội trạng
SQC : Dạ...dạ...ngu thiếp chỉ hỏi qua cho biết, thiếp xin cáo biệt tướng công
SQC đi ra : Tôn Bảo...thôi hết nói con rồi Tôn Bảo, tội đà đáng tội
BN : Sao? Nó tội gì quan trọng lắm à?
SQC : nó giao tình cùng giặc, dám qua mặt mẹ cha, tội đó mới khó tha chứ đâu phải thua trận mà đem đi chém
BN : Sao? Có phải vậy ko cháu? Mau tỏ hết đầu đuôi
DTB : Dạ, khi nãy con nói chưa trọn câu, bây giờ con xin nói tiếp. Con bị MQA bắt, nàng luyến ái buộc duyên, nếu con ko chịu, nàng giết con liền, cho nên con mới hứa, nàng mới thả con về cùng thân tộc, dạ...dạ chỉ có vậy thôi à
SQC : Chí trọng lời hứa, ngộ biến tùng quyền, luật pháp giảm khinh, Bát nương ơi, chị em ta vào xin tội. Đây là lỗi chứ ko phải tội
BN : Được được, đi nào
(Sài Quận chúa và bát nương bước vào)
BN : Dạ, kính chào soái huynh
DC : Đáp lễ cho bát nương, có chuyện gì mà lại nhập công môn
BN : Thưa soái huynh, tội Dương Tôn Bảo có thể giảm khinh, xin soái huynh niệm tình thứ tha tội trọng
DC : Thứ tha tội cho thằng Dương Tôn Bảo à? Các em, con dòng tướng trưởng, đã quên đạo luật cầm binh à? Anh nhắc cho em nhớ : phép cầm binh chẳng dị thân dị kỷ, ko tự trị tự chuyên, luật pháp hành pháp chấp pháp mỗi phần qui định đủ điều, theo tư pháp ai lạm pháp nghiêm minh trừng trị, quân pháp thưởng phạt bạch minh chánh lý, thừa hành kỷ luật cầm binh, kỷ luật là sức mạnh vạn năng, vô kỷ luật là quân vô tướng, nếu người nhà tư vị, phép nước trị sao yên, rồi ai tin tưởng đến ta, ai thèm ra làm tướng
BN : Đành như vậy, nhưng Tôn Bảo đây chỉ có lỗi mà thôi, chớ nào đâu phải tội ơ...lỗi kia bất cáo nghiêm đường...soái huynh nên thương xót...nên giảm khinh tha tội con thơ...
SQC : Van cầu soái ờ ớ phu ơ...thương tình ờ niệm tình....tha tội nhất phen...dòng họ Dương đơm quế chỉ 1 chồi...vàng ngọc có ích gì...con cháu ta là thân tộc lưu truyền...mấy lời xin được tỏ bày...ý nói là/ soái phu thứ tha
DC : Liên can tội tình/ luật hình khó tha
SQC : Soái phu!
BN : Soái huynh!
DC : thôi đừng van xin cầu khẩn, võ đao quân!
Xa thái quân bước vào : Khoan, đao hạ lưu nhân! Soái nhi này, mụ đã đến đây, xin chào nghiêm quân lệnh
DC : Cung thân tạ lễ mẫu từ, xuyên bào phục bất năng toàn lễ
XTQ : Cám ơn cám ơn đa. Soái nhi cho phép mụ hỏi soái...nhi ơ... lấy luật chi/ giết con đoạn đành/ biết nó là chi/ của mụ đây không/ nếu bắn chim sao ko sợ nỗi nát nhà/ bứt dây động rừng/ hãy nói rõ cho ta nghe/ dòng họ Dương/ chỉ nảy sinh Tôn Bảo nối dòng/ đừng đem oai lực mà hòng/ giết được cháu mụ đâu
DC : Mẹ ơi con xin cuối thưa/ con đâu dám sai lệnh mẫu từ/ hiềm bởi vì con là/ cầm ấn quyền ba quân, nếu con vị kỷ vị thân/ thì ba quân đâu có phục tùng/ con xin chịu lỗi với mẫu từ/ cam đoạn đành tình phụ tử
XTQ : Nếu soái nhi đoạn tình phụ tử/ thì mẹ cũng đoạn nghĩa sơ sinh/ Tôn Bảo ơi thôi cháu đành/ nội tổ đây lìa xa
DTB : Nội tổ ơi cuộc đời con dứt hẳn từ đây/ hết mong sum vầy...để báo bổ ân thâm/ cháu xin cam thất hiếu với nội tổ rồi/ vì cháu đâu sống còn/ lo cho nội tổ ngày mai/ nghiêm minh trị tội/ theo luật quân hành/ cháu chết đã đành/ nào có oán than/ nội tổ về an nghỉ/ xin chớ có bận lòng/ nội ơi, nội về đi để mặc con, để mặc con nội hãy về đi nội huhuuu...
XTQ : Không được, không được, nếu con chết thì nội tổ đây chết trước, dòng họ Dương sanh 1 mình con, để nối truyền trả nghĩa nước non, hứ, đây là đám tre già sao măng non ko hoạn dưỡng, để cho ông soái này ổng sống mà bo bo giữ luật quân quyền. Mụ chết trước, mụ sống đây làm chi để nhìn dòng họ Dương tuyệt tộc
DC : MẸ...
XTQ : (ca hồ quảng) Hận vì trên cha con/ ko lòng biết thương/ cháu khờ/ dẫn dạy con là hơn/ cớ sao đành/ dứt tình lẽ nào diệt dòng họ Dương ờ ơ/ nội bỏ con sao đành/ thà là ta quyên sinh/ ta già rồi/ tiếc chi/ nhìn/ mặt cháu thơ càng đau/ sống chi lại càng á à khổ hơn à a../ thà chết đi cho rồi
SQC : Tỏ tường hãy bình nghĩ gì đến nghĩa sanh thành/ đã đành dám nào phải cam à a/ đành hủy thân cho rồi
BN : không màng chi/ chữ ân hiếu chi/ đời là quyền cao hơn mà/ quyến ấn ờ soái gia
SQC : Luật gì đâu nghiêm răn/ chuyên quyền ờ giết con phải đành/ muội hãy thay dùm ta đến sau chẳng còn
BN : Lỗi gì bởi vì cháu ta còn đâu/ là Tôn Bảo đã cam tử hình
DTB : Cùng bà con thân yêu/ không còn gì thiết tha/ việc của con bày ra chết đây là/ cho tròn cho tròn nghĩa ân à a/ đời đã cam lấp vùi
XTQ : Cháu khờ/ cháu khờ nói càng nội đây khổ nhiều/ khổ nhiều nhưng là hiếu ân hờ hơ/ soái người nghiêm minh công đường/ không cần ai cũng ko hiểu ai/ mấy lời cùng nội đây...chết trước khi nhìn...đau...
DC : Khoan,(vọng cổ) xin từ thân bình tâm suy nghĩ con chưa kịp cảm bày chung thủy để cho mẹ thương đâu quẫn trí rồi cam hủy mạng chôn...đành...kiếp mày xanh/con chưa trả đặng nghĩa sanh thành / mẹ trách con cậy quyền ấn soái/ mẹ ưu phiền chẳng phải cho con/ oai quyền giữ nước trị dân chứ đâu phải oai quyền nghiêm trị từ mẫu/ mẹ dạy con vì nước vì dân/ ra làm tướng phải vì dân mà lao nhọc/ mưu con đã định xoay cuộc thế/ gặp việc này là con tương tựu kế ờ ơ...
XTQ : Kế gì? Có phải bắt cháu mụ làm con cờ, thí xe chiếu tướng phải ko? Phải ko?
Dc : Thưa mẹ, có lẽ khi nước bí con phải thí xe/ nhưng kế mưu cần phải dặt dè/ thi kế gian/ nếu lộ hình tà/ bị gian kế khó toan thành sự/ mẹ đã từng dạy cho con binh thơ đồ trận, mẹ ngày xưa vẫn xuyên nhung phục mặc chiến bào/ tuốt kiếm đề đao/ xông pha nơi chiến trận/ nay con theo bước hiếu sinh/ cũng mưu/ cũng kế/ cũng binh/ cũng quyền. Mưu thành kế thắng tự nhiên/ chưa xong mật sự thiêng liêng khó bày
XTQ : Nên nói, mụ muốn biết Tôn Bảo tội gì, giờ này mụ ko muốn ai nhắc dĩ vãng của mụ
SQC : Mẹ, mẹ ơi số mạng thằng Dương Tôn Bảo đã đành rồi, nay kể rành công cáng sức nuôi/ hỡi ơi nghĩa phu thê tình mẫu tử đôi đường khó xử. Ai, ai da sắt mình đồng đứng trước cảnh con mình sắp mạng vong/ ko tỏ được gì với đức ông chồng/ chỉ nhìn con đổ gọt nước mắt hồng thiên số/ ko gì bằng mẹ với con/ mớm cơm giọt sữa lưỡi lừa cá xương/ chờ cho con trẻ lớn khôn/ lớn lên thảm thiết tâm hồn của mẹ ơ....
DTB : Gạt lệ tâm sầu thống thiết/ mẹ ơi tình thâm cố quyết về sau
XTQ : Tôn Bảo! (hát) Ôi xót thương cháu thơ vô tội/ phải mang nhục hình đang lúc tuổi xuân/ Cháu/ tội gì/ mà đầu rơi/ hỡi .....Ôi, soái nhi nghiêm minh xử phân/ nỡ giết con thơ mình để lấy tiếng nghiêm/ hỡi nực cười/ cho đời người ta/ chỉ trọng nghĩa nhân nỡ phụ tình nhà
BN : Con ức lắm mẹ ơi cho con nói thẳng/ để hả hê rồi chết cũng vui lòng/ nghĩa muội huynh con ko lỗi đạo/ mẹ dạy con thượng lục hạ hoàng. Thế mà ngày nay vì tội Tôn Bảo xảy ra, con mới biết anh con bất hiếu với mẹ. Có câu thiện ác đối đầu/ làm người phải giữ mưu cầu trước sau/ vong ân mang nặng đẻ đau/ làm con bất hiếu ai sao xứng mình
DC : Soái nhi triết lý vu vơ ko định nghĩa, mụ muốn biết rành cháu của mụ ra sao
DC : Thưa mẹ, thưa mẹ có sao đâu khuyên mẹ chớ ưu sầu, đối với vợ con và em như áng mây mù, giữa lúc nước vào nhà phải nương cậy tay chân/ mưu sự chiêu hiền nằm trong chiến lược/ nói thì được còn làm thì ko/ mẹ ơi con chẳng phải mình sắt tường đồng/ mà ko biết đến tình cảm/ con muốn làm việc thích đáng/ đem chốt đổi xa thay đổi cuộc cờ/ bây giờ Tôn Bảo xác xơ/ ngày sau thế cuộc biến cơ đạt thành/ con là con mẹ sơ sanh/ con đây giống mẹ tài danh trung hiền.
Kính thưa từ mẫu, con cam thất lễ với mẫu từ, làm cho mẹ lo âu vì đây là quỷ kế
XTQ : Kế gì?
DC : Thưa mẹ cho con được nói nhỏ, con đâu phải là cỏ cây sắt đá mà đem hành hạ con thơ, vả lại trong quân cơ cần phải mộc giáng hương tháp búa thần, giải phá trận thiên môn của bắc phiên tiêu hậu, trên mộc cát trại lại có mộc giáng hương, con làm kế điệu hổ ly sơn, tuyên bố đưa Tôn Bảo ra pháp trường hành quyết. Thừa dịp đó lên chiết Mộc giáng hương và cho chúng nó hòa duyên giai ngẫu đó mẹ
XTQ : À à, có vậy mới nên, tiểu sự thành đại cuộc. Này dâu, này con tới đây... (nói nhỏ rồi tất cả cùng cười rồi bỏ đi)
DTB : Trời ơi, việc gì mà quái lạ, tất cả đã bỏ con rồi.
Dương Chiêu đang ngồi trong ông đường thì Lính chạy vào báo : Dạ dạ…có 1 viên nữ tướng, cờ đề Mộc Quế Anh, quân vây phủ ngoại thành, đến pháp trường khiêu chiến.
DC : Sao? Mộc Quế Anh khiêu chiến à? Hahaaaaa….cho người lui. Mạnh Lương! Báo ngũ lang tiếp viện hành quân
ML : Dạ
DC : Quân sĩ! Đưa Tôn Bảo viên môn tội tử. (hát) Kế mưu đắc thành kỳ công/ sẽ/ giải tỏa/ Ưu Châu Thành/ phối kết duyên lành cứu đặng nước non ớ ơ…(nói thầm vào tai Mạnh Lương)
ML : Mật lệnh thi hành/ bái biệt nguyên nhung ớ ơ…