by van51284 » Sat Jun 19, 2010 8:29 am
CẢNH 9 :
Tống Trường Long:Gió rét từng cơn lạnh châu thân, mấy lớp hàn y chẳng ấm lòng, thương người quan ải trên chiến mã, lửa giặc giáo thù cứu lê dân….
Ba… trăng qua, ta ngỡ quá dài thiên thu, tình ơi tình mới trao, sao cao xanh bắt phải xa tình? Người quan ải kẻ cung đình, thoảng qua mành gió đưa đến tin, như tiếng ai phút giây kề tai, lời chung tình thề câu sắt đinh, nhớ bóng ai chẳng nguôi lòng thương….
(hồi ức bắt đầu…)
Tống Trường Long:Tiêu Anh Phụng….
Tiêu Anh Phụng: Tống Trường Long….Tống Trường Long
Tống Trường Long:Tiêu Anh Phụng…cây thanh thanh…lá thanh thanh…như mắt em xanh biếc một màu..hồng đào liễu lục kheo hương sắc…sao bằng đôi mắt với môi em
Tiêu Anh Phụng: Oanh hót…uyên ca, mừng ta chung bước …tung tăng sóng nước, cá lượn đón chào…..nhưng thiếp sợ rằng khi qua rồi giấc mộng…sương tan buổi sáng, sao mờ tàn đêm….
Tống Trường Long:Anh Phụng…Anh Phụng ơi…nàng đừng sợ mắt biếc kém xanh má hồng phai thắm, Trường Long không như cánh bướm vô tâm lưng trời bay bổng, để nhớ…để thương…mặc cánh thiên hương nhuỵ rữa hoa tàn…bẽ bàng duyên ta…ước gia trọn đời…minh sơn thệ hải, một dãi sông ngân bắt Ô kiều nối liền duyên ta….
Tiêu Anh Phụng: Không chờ mưa ngâu như Chức Ngưu lệ sầu trên sông, nhạc tình du dương hát vang lên khúc đồng tâm ta,, mây bay bay…gió bay bay đưa hồn vào giấc mơ êm ái, quên hết ưu phiền, quên hết chuỗi ngày cô liêu…
Tống Trường Long:cho nồng men duyên..
Tiêu Anh Phụng: cho thắm hương tình…
Tống Trường Long:Biển ái non ân, chỉ điều se tóc…
Tiêu Anh Phụng: Minh thệ sắc son, trọn đời mình yêu nhau
Tống Trường Long:Tiêu Anh Phụng..
Tiêu Anh Phụng: Tống Trường Long….
(sét oánh ầm ầm….)
Tiêu Anh Phụng: Tống Trường Long….
Tống Trường Long:Tiêu Anh Phụng..
Tiêu Anh Phụng: Tống Trường Long….
Tống Trường Long:Tiêu Anh Phụng..
Tiêu Anh Phụng: Tống Trường Long….
Tống Trường Long:Anh Phụng..
(hồi ức chấm dứt….hic…hic…)
Quân sĩ: Dạ bẩm ngự đệ…dạ có một gã dạng khá khả nghi, giữa đêm lảng ra thành, gặp quân gác hắn liền bỏ chạy
Tống Trường Long:Bắt hắn giải đến đây
Nha lệ :Ơ…..
Tống Trường Long:Tên kia…ta muốn biết vì sao trời đã quá nửa đêm, mọi người đang say sưa giấc điệp, cửa đóng then cài vắng người qua lại, sao ngươi muốn vượt khỏi thành ra thẳng ngoại ô?
Nha lệ :Con phải ra thành vì con có chút việc riêng, vợ con ở nhà nó đau bụng mấy ngày nay, sắp đến giờ nở nhuỵ khai hoa, con phải đi rước mụ …
Tống Trường Long:Sao trong nội thành ngươi chẳng rước được ai? Chẳng lẽ chẳng có mụ hay?
Nha lệ : Dạ trong nội thành hổng có mụ hay, nên con phải lặn lội…đêm tối mờ cũng ráng mà đi…chớ chẳng nói chi…lời thật phân bày ông chớ sanh nghi..dạ…thượng quan thông cảm cho vợ con…vì sanh đứa đầu lòng…nếu chậm trễ nó sanh rớt thì hổng có nên….
Tống Trường Long:Thôi được…hãy để hắn đi…
Nha lệ: Dạ đội ơn…
Tống Trường Long:Đứng lại!!! chân của nhà ngươi sao đẫm máu thế ?
Nha lệ :Ơ…dạ…dạ…hồi chiều
Tống Trường Long:Hồi chiều thế nào? Nói!!!
Nha lệ :Dạ…hồi chiều con sơ ý…trợt chân té xuống nước…xóc dằm….chảy máu…bi giờ chân cao chân thấp…chớ con hổng có trộm cắp gian tham gì,,,hay là phi pháp đâu…dạ quan tha cho con đi…vợ con sắp đẻ rồi
Tống Trường Long:Nét mặt ngơ ngác, hai mắt láo liên, lời nói đầy gian trá…quân sĩ..! lục soát cho ta…
Nha lệ :Dạ…
(lục..lục…soát…soát)
Quân sĩ:Dạ bẩm ngự đệ trong người hắn không có gì..
Nha lệ :Trời ơi…ngự đệ…tui đã gặp được ngự đệ…
Tống Trường Long:Giữ hắn lại…tên kia tại sao ngươi biết ta là ngự đệ vội vàng bỏ chạy…tại sao?
Nha lệ :Dạ …dạ..tại vì bà con dặn…..
Tống Trường Long:Bà ngươi là ai?dặn gì? Nói!!!!
Nha lệ:Dạ tui hổng biết gì để mà nói mà khai hết áh
Tống Trường Long:Quân sĩ…khám xét hắn một lần nữa cho cẩn thận. xem chân hắn có vết tích gì…
Nha lệ : Dạ bẫm ngự đệ…dưới chân gã này dấi một bức thư thấm máu
Tống Trường Long:Đưa ta…”mật thơ cho các đầu mục Bạch Yến sơn, và chư huynh đệ ẩn cư nơi Bạch Yến san nhã giám, rằng ta toan khởi loạn, thâu đoạt Tống giang san, các người kiếp sẵn sàng….kế nội công ngoại kích…Tiêu Anh Phụng kí thơ…”…Tiêu Anh Phụng…..trời ơi vũ trụ cơ đồ như sụp đỗ dưới chân, bão nổi chớp giăng sấm nổ ngang đầu, khi đọc bức mật thơ của kẻ phản thần, mới rõ thói điêu ngoa lòng người đen bạc, tên kia Tiêu Anh Phụng bảo mi về liên lạc cùng ai?
Nha lệ :Dạ tui có biết chi mà khai người liên lạc, vợ tui sắp sanh bà tui sai đi rước mụ…
Tống Trường Long:Im đi…bằng cớ rõ ràng đừng quanh quẩn đôi co, ngay gian gì trước pháp tư ngươi khó bảo mật, ta sẽ trình lên hoàng thượng ban lệnh tuyển triệu hồi Tiêu Anh Phụng, mưu phản triều đình tội loạn thần tặc tử, quốc pháp nghiêm trừng tru lục toàn gia, vậy mà ta bao trăng hoa dõi mắt trông chờ đón rước nàng về trong chiến thắng vinh quang, kiệu phụng kết hoa đăng chúc huy hoàng, còn đâu nữa câu đá vàng thệ hải sơn minh
Tống Trường Thanh: Thừa tướng….
Lý Bình Tân:Dạ…
Tống Trường Thanh: Sao đến hôm nay Tiêu Anh Phụng chưa về bái mạng
Lý Bình Tân:Tâu bệ hạ…sáu ngày qua thần đã ban lệnh tuyển, sáu lần với sáu mã quân dùng ngựa lưu tin tốc triệu tiên phuôn Tiêu Anh Phụng..đồng thời ban mật vụ cho nguyên soái Lý Khánh Hồng để phòng Tiêu Anh Phụng kháng chỉ
(Tiêu Anh Phụng hồi triều….)
Tống Trường Thanh: Tuyên nhập…
Tiêu Anh Phụng: Trấn đồng quan….vừa được tin chiếu sai….dạ…..tiên phuôn Tiêu Anh Phụng, phủ phục trước tân trì…khấu đầu bái kiến thiên nhan, cầu Tống quốc miên trường vĩnh cửu
dạ…..tiên phuôn Tiêu Anh Phụng, phủ phục trước tân trì…khấu đầu bái kiến thiên nhan, cầu Tống quốc miên trường vĩnh cửu
tâu bệ hạ……………..
tâu bệ hạ…………
dạ..muôn tâu bệ hạ……………
tâu bệ hạ…thần có làm chi nên tội, lệnh thiên nhan nổi trận lôi đình….
Tống Trường Thanh: Tiêu Anh Phụng…..tội toan thí chúa bội quân, tội phản thần tặc tử….
Tiêu Anh Phụng: Trời………….nghe…lời …phán……dường bên tai sấm…vang….bệ hạ….
Tâm mong báo sang hà tròn kỷ cương, dốc trí mưu đem tài chống quân thù, cho tròn ơn nước vua dám nào đâu hai lòng, mong hồng ân, xét soi cho tình ly kẻo oan ức thần
Tống Trường Thanh: Ta tin tưởng giao ngươi hùng binh dưới tay, chiến đấu xâm lăng ngăn thù giữ an biên thuỳ , nhưng ngờ đâu dã tâm mưu đoạt Tống cơ đồ
Tiêu Anh Phụng: Thần…dám đâu mơ ngồi long ngai…dập đầu xin thánh minh hiểu cho
Tống Trường Long:Trao thơ kín đến tay cường sang, kết thông gian mưu đoạt kinh thành, giờ ngươi nói sao về bức thơ…này….?
Tiêu Anh Phụng: Hả….bệ hạ…..oan…oan cho thần lắm bệ hạ…..ơi…
Tống Trường Thanh: Oan cho ngươi àh? Trẫm không bắt tội ngươi làm thảo khấu, phong tước quyền để đoái công chuộc tội..thế mà…thế mà ngươi vẫn đổi trắng thay đen, một dạ hai lòng, nếu không do ngự đệ phát hiện chuyện này..thì cơ nghiệp Tống sẽ vào tay nữ tặc….
Tiêu Anh Phụng: Hả….
Tống Trường Thanh: Cha chả….
Tiêu Anh Phụng: Bệ hạ….
Tống Trường Thanh: Hay cho Tiêu Anh Phụng….
Tiêu Anh Phụng: Bệ hạ……
Tống Trường Thanh: Giỏi cho Tiêu Anh Phụng….
Tiêu Anh Phụng: Oan cho thần lắm bệ hạ ơi…tâu bệ hạ….
Tống Trường Thanh: Xê ra….
Tiêu Anh Phụng: Tâu bệ hạ…oan cho thần lắm bệ hạ ơi…ngự đệ….oan cho tôi lắm ngự đệ ơi…
Tống Trường Long:Xê ra….
Tống Trường Thanh: Tiêu gia sao dám sanh lòng tâm gian ác bày mưu cướp ngôi, nơi đây dưới chốn công đồng, ngươi hãy mau đuôi đầu bày phân…
Tiêu Anh Phụng: Tâu bệ hạ…tâu bệ hạ…ngự đệ…ngự đệ ơi oan cho tôi lắm….
Tống Trường Long:Người đưa thư ta bắt trong tay có tiên đề tiên phuôn, Bạch Yến san cữ binh hùng dấy kinh thành đoạt ngôi…
Tiêu Anh Phụng: Không….
Tống Trường Long:Ai xúi ngươi ? hãy phân bày ta trình tấu xin tha, tình Trường Long đã yêu nàng sao nỡ phụ để làm điều gian?
Tiêu Anh Phụng: Oan cho tôi lắm…thừa tướng…ngự đệ…
Cao xanh ơi…trớ trêu chi hỡi trời?....có miệng chẳng nói nên lời …tôi xin thề…không dối gian lời..mong xét dạ thần trung…lâm trang Bạch Yến san…kết giao cùng công nương…trời chứng tri..cho tiếng thề phò Tống quốc trọn đời…nhờ thánh ân minh xét dùm …tôi hoá thơ bị hàm…oan….
Tống Trường Thanh: Hàm oan àh? Trực điện quân……
(dạ….)
Tống Trường Thanh: Chém………..
Tiêu Anh Phụng: Khoan….
(chống trả quyết liệt…..)
Tiêu Anh Phụng: Xê ra….xê ra….tâu bệ hạ…tâu bệ hạ…..
Tống Trường Thanh: Im………..
Dạ tâu bệ hạ……
Tống Trường Thanh: Câm…….
Hay cho Tiêu Anh Phụng, giỏi cho Tiêu Anh Phụng…mi dám loạn trào…
Tiêu Anh Phụng: Bệ hạ…..hỡi đất rộng trời dài hỡi cao xanh trên chín tầng mây thăm thẳm…cất tiếng thét oan tình vạn trượng ai hiểu cho ta nỗi khổ khó phân…bày…bệ hạ ơi…oan khiên này thần mang đến trọn đời, ai..ai là kẻ chủ mưu làm nên cảnh đất bằng dậy sóng ? ai ném đá dấu tay gây điều bể hoá nương dâu, để Tiêu Anh Phụng đeo đẳng một nổi sầu vạn khổ, má hồng cam gánh nhục thiên thu, nước mắt tuôn rơi nụ cười tắt nghẹn, thê thiết tâm can nghèn nghẹn máu sôi trào….
Lý Bình Tân:Tiêu Anh Phụng…quốc pháp sẽ khoan hồng cho kẻ khứ thiện hồi đầu, hãy cung khai sự thật đi…ai? Ai là tuần đảng đang ẩn nấp ở kinh thành, ước định bao giờ cử đồ mưu phản nghịch?
Tiêu Anh Phụng: Thừa tướng…xin ngài đừng thừa gió bẻ măng, đổ oan cho người vô tội, ngài nên biết rằng:”hữu tang luận tội, phải có nhân chứng và vật chứng” mới có thể ghép tội tôi bội chúa soán ngôi…
Tống Trường Thanh: Tiêu Anh Phụng muốn gặp người đối chứng àh? Trực điện quân giải tên mang thơ vào kim loan điện….
Tên kia …giữa triều đình cung khai sự thật. ai sai ngươi mang mật thơ minh ước đoạt Tống bang? Nói….
Nha lệ :Dạ….dạ chẳng ai sai con hết…con đi rước mụ để đỡ đẻ cho vợ con mà…
Lý Bình Tân:Tên kia…vẫn còn ngoan cố cứng cổ chẳng khai phải không? Trực điện quân…dùng cực hình khảo đả…đánh…đánh…
Nha lệ :Đau quá…dạ bà ơi cứu con với bà ơi…
Tiêu Anh Phụng: Xê ra!!!!ngươi là ai?
Nha lệ :Sao bà còn làm mặt lạ với con, con là quân tâm phúc của bà, cơ mưu đã lộ ra rồi, bà thấy con sắp chết lẽ nào bà hổng cứu..bà ơi bà….
Tiêu Anh Phụng: Láo !!!! ta và ngươi không hề quen biết, ai bảo mi vu khống cho ta? Ai tạo ra bức thư này? Ngươi phải khai cho thật, để trên thánh quân tường lãm
Lý Bình Tân:Nói đi!!!!!
Nha lệ :dạ…bà nỡ đẩy con qua cầu rồi bà rút ván, con chịu cực hình còn bà thì toạ thị điềm nhiên, ngu dại gì tôi giấu kín nữa…tôi khai cho hết để rồi cùng chết…dạ tâu bệ hạ, kim loan điện đầu đuôi khai thật, không giấu gian chi tiết nhỏ nào, trên tiên phuôn minh ước mật giao, non Bạch Yến lâu la chuẩn bị, giả qui thuận triều đình chống giặc, thuận thời cơ binh mã trong tay, tạo niềm tin quận chúa Ngọc Châu, giờ hiền thục chiếm lòng ngự đệ, ráng chiến đấu giữ thành cứu nước, biên kết giao Phiên quốc tư thông, phân giang san rạch đất chia đồng, hẹn năm tới cử đồ đại sự, bởi ngu muội vì ham phú quí, con sa chân trót lỡ nhúng chàm, xin đèn trời mở lượng hiếu sinh, cho con được cải tà qui chánh..
Tiêu Anh Phụng: Khốn nạn…(giận quá rút kiếm….đâm nha lệ…)
Tống Trường Long:Tiêu Anh Phụng….nếu nàng là đấng trung thần sao không nhờ đuốc công lý soi lòng ngay thẳng, quốc có quốc pháp, gia có gia uy, minh oan gì cũng chờ pháp ty phân xử, sao hồ đồ náo loạn trào ca?Tống Ngọc Châu viện trấn sẽ trở về, xử cho vẹn mới ra người trí chớ
Tiêu Anh Phụng: Xử cho vẹn mới ra người trí………..
Tống Trường Long:Tâu vương huynh, bức thư tạo phản hẹn ngày thí chúa, một gã đưa tin nằm sóng soãi trên vũng máu giữa điện kim loan, trước mắt rõ ràng Tiêu Anh Phụng là phản thần, chiếu quốc pháp phải đem chém đầu răn chúng, nhưng xin vương huynh giảm lôi đình chi nộ, tạm giam vào thiên lao chờ tra xét rõ ràng, nếu sự thật chống vua ta sẽ bắt hết tùng đảng pháp trường trảm thủ để thị uy quốc pháp nghiêm minh, còn nếu như Tiêu Anh Phụng bị người mưu hại, sẽ thoát cảnh đau lòng như tiên đế giết người ngay…
Tống Trường Thanh: Lời ngự đệ khải tâu hữu lý, nếu ta không anh minh sẽ di hận thiên thu
(chết……….)
Tống Trường Thanh: Ah……
Tống Trường Long:trực điện quân…hộ giá thiên nhan, truy tìm thích khách
Lý Bình Tân:Tên kia…ai sai ngươi thích khách hoàng thượng ? khai…
Thích khách: Có chết ta cũng không khai…tiên phuôn…tiên phuôn ..tôi đã làm tròn trọng trách của người giao…hãy tha tội cho tôi…xin vĩnh biệt …ah…(tự đâm đầu xuống đất…)
Tống Trường Long:Giám sĩ……….bắt Tiêu Anh Phụng tống giam……….
Tiêu Anh Phụng: Tống Trường Long…….
Tiêu Anh Phụng: Ngọc bội cầm tay…nhớ đến ai….ba sinh ước nguyện..mối duyên hài…ngờ đâu tai biến tình ngang trái..mang tiếng phản thần…chịu đắng cay….Tống Trường Long….
(hồi ức trở về…)
Tống Trường Long:Tiêu Anh Phụng….
Tiêu Anh Phụng: Tống Trường Long…
Tống Trường Long:Tiêu Anh Phụng….ngàn mây lướt thướt bay, ngời kheo sắc năm màu. Lung linh trong gió bay đến thiên thai, ta chung nếm hương tiên đào…
Tiêu Anh Phụng: Tình nồng thắm hương duyên, thèm toả sáng lưng trời, ngân nga trầm bổng, thánh thót cung tiên hoà lên tiếng hát câu ân tình
Tống Trường Long:Tâm tư ngất ngây, ta say men nồng hay say dáng hoa yêu kiều? nương tử nàng ơi..ta cần uống say, hãy rót cho ta chung tình ái
Tiêu Anh Phụng: Rượu nồng thắm hương duyên
Tống Trường Long:Lòng ta đắm say nàng…
Tiêu Anh Phụng: Mong sao mãi mãi oanh yến chung đôi
Tống Trường Long:Nương tử ơi….hãy …lại gần nhau…..
Tiêu Anh Phụng: Hí hí…hụt rồi…
Tống Trường Long:Tiêu Anh Phụng….
Tiêu Anh Phụng: Tống Trường Long….
(chấm dứt hồi ức……hic)
Tiêu Anh Phụng: Trường Long…Trường Long….
Tống Trường Long:Thôi hết rồi..hẹn ước ban đầu…chia loan sẽ thuý mắt hoen lệ sầu…..
Tiêu Anh Phụng: Nghẹn ngào chẳng nói nên câu…gần nhau gan tất…như ngàn trùng xa….
Tống Trường Long:Anh Phụng ơi, rồi đây uyển cung buồn vắt huế chơ vơ hiu hắt gió vàng như chia sẽ nỗi đau của Trường Long hoàng ngự đệ…sao chẳng tiếng pháo tân hôn đón mừng cô dâu mới mà giờ đây chỉ có đau thương như bão giông cuồn cuộn ở trong… lòng…ta mơ ước cùng ai lễ bái tơ hồng, mong tiếng nhạc cung đàn vang điệp khúc, cất giọng bổng trầm vui khúc hát tình ca …thế mà nay lỗi nhịp đàn sai, khúc hát vì ai có phải vì ngôi báu khiến nàng vong thệ? Nguyện ước ban đầu chỉ là ảo mộng, bình vỡ gương tan uyên ương đà dứt cánh…
Tiêu Anh Phụng: Ngỡ ngàng đau xót phận hồng nhan, vương chịu án oan khóc bẽ bàng, suối lệ sông sầu ai ngăn lấp, vơi niềm thương cảm hết ly tan…
Tống Trường Long:Canh dài tỉnh giấc cô miên, hồn đơn thấm lạnh ngoài hiên mưa buồn
Tiêu Anh Phụng: Mưa lạnh ngoài hiên hay lệ sầu trong khoé mắt, mà sao ta lạnh buốt cả tâm hồn? tiếng nói vẳng bên tai mà nghe như xa cách ngàn trùng…Tiêu Anh Phụng giờ là tên tội phạm, tội thì chúa phản thần, tội bán nước cướp ngôi vua..ngài còn đến làm gì để mai mỉa rẻ khinh, hay để thương hại kẻ sắp vùi thây đáy mộ? xin chớ tiếc thương và cũng đừng mai mỉa, khi nhân thế đảo điên và lẫn lộn vàng thau
Tống Trường Long:Tiêu Anh Phụng nàng hãy nói thật đi…có phải chính nàng chủ mưu ám sát vương huynh hay nàng vô tội mà có kẻ thứ hai đang trong bóng tối ném đá dấu tay?
Tiêu Anh Phụng: Tống Trường Long …em còn phải nói cách nào để mọi người hiểu rõ khi mà bẫy rập phủ giăng như thiên la địa võng, thâm hiểm vô cùng thủ đoạn quá tinh vi…Trường Long….Trường Long ơi …chỉ có chàng …trong thâm tâm của chàng chàng có tin Anh Phụng này là thủ phạm thí quân chăng?
Tống Trường Long:Ta tin…ta tin nàng vô tội vì tình yêu của ta cho ta nhận ra điều đen trắng và ta sẽ chờ quận chúa Ngọc Châu trở lại…khải tấu vương huynh đèn trời minh xét, cho nỗi ức oan sáng tỏ chốn triều đình
Lý Bình Tân:Kính chào ngự đệ, thần đến hoàng cung để trình án lệnh, thì được biết ngự đệ đến đây
Tống Trường Long:Thừa tướng tìm ta có việc gì?
Lý Bình Tân:Bẩm ngự đệ, gần một trăng thẩm tra..mọi chứng cớ rõ ràng, hình bộ, pháp quan thảo xong bản án, lĩnh thiên nhan thì long thể bất an, ban sắc truyền ngự đệ châu phê làm giám sát chủ trì hành quyết…
Tống Trường Long:Hành quyết ai?
Lý Bình Tân:Xử trảm tiêu Anh Phụng….
Lý Bình Tân:Giáp sĩ….
(dạ…)
Lý Bình Tân:Án thư bút mực….bẩm ngự đệ, án thư bút mực sẳn sàng..mời ngự đệ phê vào bản án…
Tống Trường Long:Xử trảm tiêu Anh Phụng….
Thương đau xé lòng. Tay vun nét mực giết nàng đành sao? Lương duyên ước thề, kiếp sau tao phùng…
Tiêu Anh Phụng: Trường Long….ơi….hãy phê cho trọn quân thần, tròn câu hiếu đạo trọn niềm thâm ân
Lý Bình Tân:Mời ngự đệ phệ vào
Tống Trường Long:Cầm bút châu phê nát taj hồn sầu, thiên thu vạn kiếp kiếp nào trùng quan
Tiêu Anh Phụng: Hỡi Trường Long hỡi chàng…..
Tống Trường Long:Hỡi Tiêu nương hỡi nàng
Tiêu Anh Phụng: Dù xa cách trần gian hồn vương vấn nhớ thương
Tống Trường Long:Để trông, để đợi, để chờ để mong kiê`p sau tái lai hoà duyên giai ngẫu
Tiêu Anh Phụng: Trời u ám màn đêm trần gian phủ tóc tan, Xin vĩnh biệt dương trần hỡi người tình chung…
Tống Trường Long:Nay cách xa nhau rồi, nhưng lòng không xa…..
Tiêu Anh Phụng: Trường Long ơi lưu luyến mà chi hãy mạnh dạn xuống tay châu phê án tử, để kết liễu cuộc đời bất hạnh bạc số vô duyên đeo đẵng mãi ưu phiền, cho máu tim tôi hoà lệ biệt ly tình, sương khói phủ chập chờn hồn trinh nữ, kết liễu cuộc đời oan nghiệt đắng cay…..
Tống Trường Long:Run run nét mực đoạn tình cho tim tôi vỡ cho tan hồn nàng…
Lý Bình Tân:Thánh chỉ…Tống vương sắc phán, Tiêu Anh Phụng mưu phản triều đình, tư thông quốc tặc, mãi quốc cầu vinh…chiếu luật hình xử trảm, tam tộc tru di, ngự đệ Tống Trường Long ấn kí, khâm thử….Trống lệnh……….
Tống Trường Long:Tiếng trống vang vang…. nghe lòng nát tan….rồi……
Tiêu Anh Phụng: Thôi hết mong tương phùng hoà duyên mai trúc, yến oanh….cam chia cách rẽ đôi nào còn bên nhau như thuở nào…
Tống Trường Long:Hỡi trời….oan khiên phân ân tình..
Tiêu Anh Phụng: Thiên thu xa nhau rồi…ngự đệ Tống Trường Long…
Tống Trường Long:Tiêu Anh Phụng….
Tiêu Anh Phụng: Công chúa Tống Ngọc Châu…xin vĩnh biệt….
Thiên Hùng: Tiêu thủ lĩnh yên tâm, đã có nghĩa sĩ Bạch Yến Sang giải cứu….Sát…
(cướp pháp trường………….)