Long Phụng Châu Báo Quốc

Long Phụng Châu Báo Quốc

Postby van51284 » Tue Apr 20, 2010 6:09 am

CẢNH 1:
Trong gia quyến đang hồi yên ắng
Nhận trong tay thánh chỉ triều đình
Vợ chồng Tiêu soái bất bình
Vợ đành vong mạng, chồng đành quyên sinh
Tiêu Anh Phụng thấy lòng căm phẫn
Liều thân hoa giải cứu cả nhà
Không địch lại bọn sai nha
Bủa vây tứ phía, nàng đà tháo lui

Thái Sư:Chém…Tiêu Hoá Long
Tiêu Hoá Long :Võ quân….có chuyện gì chúng bay lại xông vào trướng phủ của bổn quan vậy hả?
Thái Sư:Nguyên soái Tiêu Hoá Long…có thánh chỉ
Tiêu Hoá Long :Có thánh chỉ àh? Gia nhân…lập bàn hương án
Thái Sư:Thuận thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng, cận giả diệp, diễn giả lai, thi thang võ chi oai, bố thúng nghiêu chi đức, nguyên soái Tiêu Hoá Long mưu phản triều đình tư thông quốc tặc…..
Tiêu Hoá Long :Oan cho tôi….
Thái Sư:Im.
Tiêu Hoá Long :Oan….
Thái Sư:Quì….nghe ta đọc tiếp đây. Xét bao năm dày công tận lực với triều đình, đức khoan hồng chỉ toàn gia tru lục, tam tộc miễn tru di, khâm thử….
Tiêu Hoá Long :Oan cho hạ thần, oan cho hạ thần…xin cho tôi vào triều kiến giá…
Thái Sư:Không….hầu thánh chỉ, bất hầu thánh ý.
Tiêu Hoá Long :Hầu thánh chỉ, bất hầu thánh ý.
Thái Sư:Phải…
Tiêu Hoá Long :Thế là chết tôi rồi
Thái Sư:Tam ban triều điển
Tiêu Hoá Long :Hầu thánh chỉ, bất hầu thánh ý….ha ha ha….
Tiêu phu nhân:Tướng công….tướng công….
Tiêu Hoá Long :phu nhân
Tiêu phu nhân:Tướng công…đừng..đừng nghe theo chiếu chỉ của vua, đấy chỉ là kế phản loạn mưu tà để ám hại trung thần, tướng công…thiếp van chàng, thiếp xin chàng..tướng công….
Tiêu Hoá Long :phu nhân…
Tiêu phu nhân:Dạ…..
Tiêu Hoá Long :Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung. Phụ xử tử vong, tử bất vong bất hiếu.
Tiêu phu nhân:Tướng công ơi..sách có câu:”quân minh, thần lương. Phụ từ, tử hiếu”
Tiêu Hoá Long :Đúng đó phu nhân
Tiêu phu nhân:Nhưng…quân bất minh
Tiêu Hoá Long : “quân bất minh “ thế nào phu nhân…?
Tiêu phu nhân:Quân bất minh thần đầu ban ngoại. Phụ bất từ…..
Tiêu Hoá Long :phụ bất từ thì sao hả phu nhân?
Tiêu phu nhân:phụ bất từ tử biệt tha phương
Tiêu Hoá Long :phu nhân….
Tiêu phu nhân:Tướng công…
Tiêu Hoá Long :Xê ra…về đi….
Tiêu phu nhân:Tướng công….không thiếp không về…
Tiêu Hoá Long :Về đi phu nhân
Tiêu phu nhân:Không…tướng công
Tướng công ơi chớ nghe theo lệnh vua phán truyền, chúa vô lương đã nghe theo lũ lư sàm tấu, người nay phê chiếu đem xử án toàn gia, xin tướng công nên đào..thoát…vòng gian nguy
Tiêu Hoá Long :phu nhân….dầu có chết ta đây cũng cam, nào thần tử sao đành lỗi niềm, phần số Tiêu gia….đến nay đã diệt cùng…
Tiêu phu nhân:Lũ gian thần xỉm nịnh, âm mưu hãm hại trung thần, ta liều thác với mi
Thái Sư:Xê ra………
Tiêu phu nhân:Khốn kiếp…
( một đao…chém…)
Tiêu phu nhân:Áh………..
Tiêu Hoá Long :phu nhân…
Tiêu phu nhân:Tướng công…tướng công….vĩnh… biệt…Tiêu Anh Phụng…con….ah…….
Tiêu Hoá Long :phu nhân……hư…hư….lòng trung can giải quốc của thần, chỉ có thánh thần minh xét, phu nhân…chờ ta theo với….(đập đầu…)
Tiêu Anh Phụng: Cha…..mẹ…………….
Thái Sư:Bay đâu..vây bắt Tiêu Anh Phụng

(chạy thoát vòng vây….)
van51284
Member
 
Posts: 107
Joined: Thu Aug 20, 2009 10:01 am

Re: Long Phụng Châu Báo Quốc

Postby van51284 » Tue Apr 20, 2010 6:17 am

CẢNH 2:
Nơi hố thẳm rừng hoang sơn vắng
Nàng Tiêu làm thủ lĩnh Bạch trang
Thân thảo khấu, kiếp hồng nhan
Núi rừng, phong tuyết nặng mang oan tình...

Thiên Hùng: Kính chào nhị trại chủ Ngọc Lan
Ngọc Lan:Chào Thiên Hùng đầu Mục, có chuyện gì mà đầu mục vội vàng vào đây khi chưa đến giờ tụ nghĩa, đại thủ lĩnh thăng đường
Thiên Hùng: Tôi muốn trình báo đại thủ lĩnh một việc, sau khi ta đến huyện Lương Giang bắt tên tri huyện tham …ô, đem ra hành quyết, dân chúng vui mừng trừ tên gian ác….ăn chận bạc tiền, lúa gạo của vua sau trận thiên tai cấp phát dân nghèo
Ngọc Lan:Phải, đó là tôn kỷ của Bạch Yến Sang, diệt bạo trừ tàn thấy khổ phò nguy, mang tiếng gần xa hùng binh sơn trại, đội chống triều đình làm thảo khấu lục lâm
Thiên Hùng: Ta chẳng chống vua chỉ chống kẻ bạo tàn, đục khoét tham tàn nhiễu hại sanh linh, giúp kẻ thế cô chống lại cường quyền, thoát cảnh đói nghèo áo ấm cơm no
Ngọc Lan:Chuyện của Lương Giang đã một trăng qua rồi, sao hôm nay đầu mục còn nhắc lại
Thiên Hùng: Vì lâu la vừa báo, đại quân triều đình kéo đến bao vây Bạch Yến san
Ngọc Lan:Bao vây Bạch Yến san àh?
Thiên Hùng: Phải, kẻ cầm quân là Tống Ngọc Châu quận chúa
Tiêu Anh Phụng: Sao, Tống Ngọc Châu quận chúa àh?
Đồng thanh: Thuộc hạ bái chào thủ lĩnh
Tiêu Anh Phụng: Miễn lễ…Thiên Hùng.
Thiên Hùng: Dạ.
Tiêu Anh Phụng: Ta muốn biết rõ, triều đình lại mang đến đây bao nhiêu binh mã, sau mấy lượt giao tranh đã thất bại não nề, hết dám xem thường nghĩa sĩ Bạch Yến san,hay cướp bóc nhiễu nhường sống kiếp phỉ đồ
Thiên Hùng: Mật báo cho tin biểu chương trần duyệt, tri huyện Lương Giang đền tội ác hại dân lành, Tống chúa kinh tâm tà nghịch dám xem thường, lệnh chọn tú tài tảo loạn Bạch Yến san
Ngọc Lan:Ta giúp vua trừng trị tên quan vô lại, mọt nước sâu dân thao túng hoành hành, vua ngồi trên cao chẳng hiểu được nỗi khổ dân nghèo, rồi định liệu thế nào với Bạch Yến san ?
Thiên Hùng: Văn võ ngẩn ngơ sau bao lần bại tẩu, để giặc Phiên bang đang quấy nhiễu chốn biên thuỳ, họ địch lưỡng đầu hết tướng chống ngăn, ba ngàn binh mã Ngọc Châu phụng mạng trước thềm rồng
Tiêu Anh Phụng: Tống Ngọc Châu sẽ cùng ta đối địch, nỗi đau nào hơn khi đối diện với nàng, rẽ lối hai phương chiến tuyến thư hùng, chuyện cũ rối lòng cho kẻ cầm gươm
Ngọc Lan:Thưa thủ lĩnh, nếu Ngọc Châu nghĩ tình xưa là bạn học thì hôm nay chẳng lãnh binh xuất trận, gươm giáo vô tình phải một còn một mất, cách đứt thâm tình dứt nghĩa chi lan
Tiêu Anh Phụng: Khuê các đài trang nay ta dấn bước giang hồ, ngang dọc tung hoành làm thảo khấu chốn lãnh san, hồn phách anh minh chắc cha hổ thẹn nơi suối vàng, bị tiếng phản thần giờ con đành mang tiếng loạn quân
Ngọc Lan:Thưa thủ lĩnh, ta chiếm Bạch Yến san là chuyện bất đắc dĩ phải làm
Tiêu Anh Phụng: Nhưng…ai hiểu được cho ta, ngày mà cả gia tộc Tiêu nguyên soái bị đem ra hành quyết, vì vua quá tin vào lời của bọn nịnh thần, gánh tội cho cha ta tư thông cùng quốc tặc
(hát) Khi cả đời trung can phò vua, tâm sáng trong như sao giữa trời, thương mẫu thân vương luỵ đầu rơi, ta phá tung gông xiềng trôi nỗi nơi này…
Ngọc Lan:Chờ một ngày rửa mối oan cừu
Tiêu Anh Phụng: Cho hồn cha vui chín sông
Ngọc Lan:Vươn chí công xin thề nguyền diệt tham tàn
Thiên Hùng: Chia áo cơm cho bao dân nghèo, lòng không hề rung chuyển vun kiếm đao, vững tâm anh hùng
Hồng Bích:Kình chào đại thủ lĩnh và chư vị
Tiêu Anh Phụng: Hồng Bích, em đang tuần sơn trại, sao lại về đây?
Hồng Bích:Thưa thủ lĩnh, em vừa bắt được tên gian tế
Tiêu Anh Phụng: Gian tế àh?
Hồng Bích:Em đoán là như thế, vì hiện nay quân triều đình kéo đến Bạch Yến san, gã này cứ nằng nặc đòi gặp gia quyến của Tiêu Hoá Long nguyên soái
Tiêu Anh Phụng: Đòi gặp gia quyến của nguyên soái Tiêu Hoá Long àh?
Hồng Bích:Vâng, hắn bảo hai nhà có liên quan mật thiết và còn nhiều bí mật, bao giờ gặp sẽ nói rõ sự tình nên em đoán là gian tế triều đình giả dạng

Tiêu Anh Phụng: Hồng Bích..em giải hắn vào đây
Hồng Bích:Đi mau
Tống Ngọc Châu: Ôi da…….
Hồng Bích:Lẹ lên
Tống Ngọc Châu: Ôi……..
Hồng Bích:Quì xuống
Tống Ngọc Châu: Từ từ, làm cái gì mà xua dữ vậy
Hồng Bích:Quì
Tống Ngọc Châu: Dạ.
Thiên Hùng: Há….tên kia, ngươi là ai? Tên gì? ở đâu? Vợ con thế nào? Sao lại dám đến đây dọ thám hả
Tống Ngọc Châu: Dạ…dạ….tôi….
Hồng Bích:Tên kia….ngươi hãy trả lời mau, có phải ngươi đến đây dọ thám hay không ?
Thiên Hùng: Khai mau !!!!
Tống Ngọc Châu: Dạ….tôi…..không tuổi, không tên, không quê, không quán, không nhà, không cửa, không vợ, không con, không phải kẻ gian đến đây để dò xét….
Thiên Hùng: Há, không tên tuổi, không vợ con, không quê quán, nói vậy ngươi là…….
Tống Ngọc Châu: Quan đàn chi địa, du tử du dư, du canh du mục….
Hồng Bích:Đừng giả ngu giả dại, khôn hồn thì khai thật nếu không…ta sẽ cho căn xác lột da phơi nắng
Tống Ngọc Châu: Ây da…ây da…trời ơi…trời ơi….căng xác lột da phơi nắng, làm khô, làm mắm, làm chả, làm dồi, kho, nướng, xào, lăn ba ngày ăn mà hổng hết…hổng hết cái mà hổng hết
Hồng Bích:Thôi đừng giả khùng giả điên nữa, khai mau !!! mục đích mi đến đây là, gì, nói….không ta cắt cổ bây giờ
Tống Ngọc Châu: Dạ…dạ….khoan….xin đừng cắt cổ chặt đầu, tuổi đời tôi thọ chẳng bao nhiêu, xin đừng vội bắt theo ông theo bà
Hồng Bích:Nếu sợ chết thì khai cho hết, quân triều đình binh mã được bao nhiêu, Ngọc Châu quận chúa đóng trại ở đâu? Và chiến thuật động binh như thế nào?
Tống Ngọc Châu: Ây da….nói cái gì chứ hổng biết cái gì?
Thiên Hùng: Nói là thanh kiếm này sẽ thấm máu của nhà ngươi, nếu còn ngoan cố chẳng khai mọi điều
Tống Ngọc Châu: Dạ…..tôi là kẻ đi buôn đi bán chứ phải nào dọ thám dọ tin, tôi đến đây là…là để kiếm bà con
Ngọc Lan:Thôi đừng ngụy biện ta chém ngươi bay đầu
Tống Ngọc Châu: Âu da…ây da…chết tôi….chết tôi….ah….đừng …chết tôi….ây da….
Tiêu Anh Phụng: Ngọc Lan …dừng tay (giả trai….)
Tống Ngọc Châu: Hơ……….
Tiêu Anh Phụng: Ha ha….kể ra…..võ công của ngươi cũng khá lắm đó chứ
Tống Ngọc Châu: Ây da…ông ơi ông ơi….cái bà này bả dữ quá ông ơi…ah….bộ….bộ bả là vợ của ông hả?
Ngọc Lan:Nói bậy ! đây là trại chủ của ta…Tiêu…………….
Tống Ngọc Châu: Tiêu….? Ah tôi muốn gặp họ Tiêu
Tiêu Anh Phụng: Để làm gì? Họ Tiêu đối với ngươi có liên quan thân thích gì mà ngươi muốn gặp chớ?
Tống Ngọc Châu: Dạ, xin ông cho tôi biết ông là gì của nguyên soái Tiêu Hoá Long ?
Tiêu Anh Phụng: Ta…ta là…..àh….ta là con trai của Tiêu nguyên soái tên Tiêu Thiên Hổ
Tống Ngọc Châu: Tiêu Thiên Hổ?
Tiêu Anh Phụng: Uhm…
Tống Ngọc Châu: Con trai của Tiêu Nguyên soái ?
Tiêu Anh Phụng: Đúng
Tống Ngọc Châu: Eh…hehehehe……
Tiêu Anh Phụng: Nè, tại sao nhà ngươi cười, khi biết ta là con trai của Tiêu nguyên soái hửm? ngươi không tin àh ?
Tống Ngọc Châu: Phải, vì Tiêu nguyên soái làm gì mà có con trai
Tiêu Anh Phụng: Ah…….ngươi là ai?
Tống Ngọc Châu: Ta là….hôn phu của Tiêu Anh Phụng
Tiêu Anh Phụng: Hả?
Đồng thanh:Hôn phu của Tiêu Anh Phụng?
Tiêu Anh Phụng: Ngươi…ngươi nói là hôn phu của ta?
Tống Ngọc Châu: Phải….
Tiêu Anh Phụng: Lời điêu ngoa ta khó mà dung tha, đến nơi này, buống tiếng sổ sàng
Tống Ngọc Châu: Xưa nàng thệ ước đá vàng, mong hoà duyên mai trúc yến oanh kề đôi. Thề trăm năm bên nhau
Tiêu Anh Phụng: Hả?
Tống Ngọc Châu: Sanh con cháu đầy nhà
Tiêu Anh Phụng: Ngươi….xem nhà ngươi gan trời tới đâu….
(oánh nhau…oánh nhau……giựt râu của nhau luôn….)
Đồng thanh: Hở……….(ngẩn người nhìn nhau)
Tiêu Anh Phụng: Ha….Tống Ngọc Châu
Tống Ngọc Châu: Tiêu Anh Phụng
Đồng thanh: Ha ha ha …….(ôm nhau)
van51284
Member
 
Posts: 107
Joined: Thu Aug 20, 2009 10:01 am

Re: Long Phụng Châu Báo Quốc

Postby van51284 » Tue Apr 20, 2010 6:19 am

CẢNH 3:
Xưa là chỗ cùng chung kinh sách
Cả hai nàng chí lớn tài cao
Bên nhau văn võ lược thao
Cùng nhau nguyện ước ngày sau giúp đời..

Tiêu Anh Phụng: Ngọc Châu ơi ! ba năm xa cách ngỡ dài thiên thu, nhớ ngày nào chung một án thư trau dồi kinh sử, mà giờ đây Ngọc Châu là quận chúa, còn Anh Phụng là thảo khấu cường sanh
Tống Ngọc Châu: Sau chuyện thảm sát Tiêu gia trang, văn võ các quan cũng biểu trước đền rồng minh oan cho bá phụ, tiên vương đã truyền cất chức thái sư và đuổi cả gia quyến Lý Bình Phương
Tiêu Anh Phụng: Dù chuyện oan tình được phơi bày ra ánh sáng, thì tiểu thơ khuê các như Tiêu Anh Phụng …trót mang tiếng phản thần làm thảo khấu lục… lâm, cắt đất chia ranh tung hoành non Bạch Yến, sống kiếp giang hồ ngọc lầm cát trắng, mang nhục trọn đời mấy thuở hết nhơ danh
Tống Ngọc Châu: Anh Phụng ơi đất nước đang cần kẻ có tài thao lược trí đa mưu, ngăn chống biên thuỳ vì sợ Phiên bang đang tràn sang xâm chiếm…là con dân lẽ nào nhìn nước mất khi quê hương mờ mịt lửa quân thù. Sao ta không góp sức chen vai dẹp tan áng mây mù, tiên đế sa băng triều đình phò hoàng huynh lên kế vị, trọng dụng nhân tài chấn chỉnh mọi kỷ cương, xa lánh gian thần trị quốc tu thân, gần gũi hiền dân tề gia bình thiên hạ, Ngọc Châu liều thân đến đây để kêu gọi tấm lòng yêu nước, quên hết thù riêng tận lực cứu sang hà
Tiêu Anh Phụng: Dũng cảm của Ngọc Châu khiến Tiêu Anh Phụng vô cùng cảm phục, em không thấy là quá liều lĩnh sẽ hại thân nếu ta không nghĩ đến nghĩa chi lan
Tống Ngọc Châu: Em nghĩ cứu vạn sinh linh thoát nạn đao binh và dù có chết Ngọc Châu cũng không hối tiếc
Tiêu Anh Phụng: Ngọc Châu…ôi cao cả thay với tấm lòng ái quốc yêu dân của Ngọc Châu quận chúa, chẳng lẽ…Tiêu Anh Phụng này suốt đời phải sống nơi thâm sơn cùng cốc để thẹn kiếp hồng nhan, Ngọc Châu…chị sẽ giài tán lâu la, từ bỏ Bạch Yến san qui thuận triều đình, dâng tài mọn báo đền ơn quân quốc, đuổi xâm lăng cho muôn dân sống đời thịnh trị, cho lá thay màu hoa đượm sắc hương
Tống Ngọc Châu: Hay…hay lắm, Tiêu Anh Phụng, Tiêu Anh Phụng
Tiêu Anh Phụng: Tống Ngọc Châu..
Tống Ngọc Châu: Ngày xưa có nhau sơn trình kinh sử võ văn hàn khuê, chi giao kết tình không cùng huyết thống vẫn thương như tình thâm, tâm nguyện một lòng, sang giàu chung hướng hiểm nguy không sờn, nay về triều ca, nỗi oan bày phân vết nhơ xưa được xoá
Tiêu Anh Phụng: Đời tôi gió sương, chim bàng tung cánh lãng du dọc ngang, sơn lâm vẫy vùng ra tài văn võ cứu dân qua nạn tai, ôm nhục ngàn đời ngọc vùi cát trắng bởi quân gian tà, lá ngọc cành vàng sánh chung hèn khuê e đời ..cười…chê…
Tống Ngọc Châu: Không..không đâu…Tiêu Anh Phụng chị đừng mặc cảm như thế …Tiêu Anh Phụng

CẢNH 4:
Nàng Tiêu quyết theo phò Tống chúa
Bèn quay về giải tán Bạch trang
ngày đi lệ đổ hai hàng
Tình thâm tỷ muội đôi đàng chia ly...

Tiêu Anh Phụng: Hỡi các đầu mục lâu la…
Đồng thanh:Dạ……….
Tiêu Anh Phụng: Ta chiếm cứ Bạch Yến san là chống tham quan, chống cường hào ác bá, nay đất trời sáng tỏ, chúa thánh tôi hiền, ta quyết về qui thuận triều đình, đem tài sức đuổi giặc Phiên giữ gìn cương thổ, ai theo ta sẽ sung vào quân ngũ, ai muốn về quê ta sẽ cấp phát bạc tiền làm kế sinh nhai sống đời lương thiện
Đồng thanh:Thưa thủ lĩnh…
Tiêu Anh Phụng: Tất cả hãy truyền lại lời ta cho các trại, ba ngày nữa ta sẽ làm lễ qui thuận triều đình
Đồng thanh:Thưa thủ lĩnh
Tiêu Anh Phụng: Y lệnh…
Đồng thanh:Xin tuân lệnh
Ngọc Lan:Thủ lĩnh…giờ mình đành xa nhau, nơi lãnh san trọn đời em ẩn cư, trường an tỷ nương quay về, thôi thế thì đôi đường ly cách
Hồng Bích:Cầm tay nhiều luyến lưu, lúc ngồi dưới trăng ôn quyền thi tài, tưởng đâu trọn đời không hề rời nhau, mới hay cuộc đời chẳng như mình mơ
Tiêu Anh Phụng: Nghẹn ngào giờ biệt ly, tin tưởng chẳng bao lâu, sẽ có một ngày mình cùng gặp nhau vui hát câu tương phùng
Hồng Bích:Hống Bích lòng mong như thuở nào không đổi dời, do tước quyền gây nỗi phiền
Ngọc Lan:Kính chúc tỷ nương bước lộ trình bình an xa chốn đế kinh mong chờ thư tín
Tiêu Anh Phụng: Hãy nên bảo trọng tin lành không lâu
Hồng Bích:Chúng em tạ từ, hẹn ngày tương kiến, lời vang khúc….ca…
Đồng thanh:Xin kiếu biệt
Tiêu Anh Phụng: Kiếu biệt…..
Tiêu Anh Phụng: Thiên Hùng…người ở lại sống đời dân dã, hay sẽ ra đi tiến bước quan trường?
Thiên Hùng: Cả đời Thiên Hùng này không quen vào lòn ra cúi, sống kiếp hàn thần lơ lơ láo…láo…
Tiêu Anh Phụng: Kìa, Thiên Hùng…hình như…Thiên Hùng uống rượi hơi nhiều
Thiên Hùng: Vâng…suốt đêm qua Thiên Hùng không chợp mắt, mãi vùi đầu bên chén rượu cay nồng, vì sợ sáng nay sẽ vẳng bên tai, tiếng ly biệt người đi kẻ ở
Tiêu Anh Phụng: Thiên Hùng…
Thiên Hùng: Uống say giọt đắng cay cho vơi nỗi sầu, rồi sẽ đi tìm thú vui sông hồ lãng du..giờ cách ly muôn dặm quan hà, máu tim tôi ướt đượm linh hồn, thăng trầm của phù du kiếp người
Tiêu Anh Phụng: Lời nói nghe như đang trách hờn, bao trái ngang chứa chan lòng anh, xin chuốc cạn…niềm….sầu
Thiên Hùng: Rồi đây bụi lấp đường xa tuấn mã cúi đầu đi mải miết, bỏ lại sau lưng trăm ngàn kỷ niệm mặc kẻ cô đơn gối sầu thương nhớ bên chén men cay nồng mặn lệ vơi….đầy
Tiêu Anh Phụng: Dù cách núi ngăn sông sẽ có buổi sum vầy
Thiên Hùng: Tráng sĩ buông gươm sống đời ẩn dật bó gối bên đồi mài miệt chí mày râu, thôi hết rồi ngày tùng liễu giữa non cao ngạo nghễ trước phong ba thư gan cùng thái nguyệt, xin chúc cho ai được đạt thành nguyện ước còn tôi một mái tranh thô làm bạn với sông hồ
Tiêu Anh Phụng: Quách Thiên Hùng….
Thiên Hùng: Trong giây phút xa nhớ, thủ lĩnh có thể cùng…với Quách Thiên Hùng này uống một hớp rượu cuối cùng không?
Tiêu Anh Phụng: Hahaha ….sao Thiên Hùng lại nói như vậy, rượu của Thiên Hùng tất của Bạch Yến san, uống vào cho ấm lòng Tiêu Anh Phụng, nhớ mãi câu:”bần tiện chi giao mạc khả vong”, nào…mời Quách huynh
Thiên Hùng: Xin mời thủ lĩnh…
Ha ha ha…
Tiêu Anh Phụng: Ha ha ha…hic…muội xin kiếu biệt Thiên Hùng
Thiên Hùng: Mong sẽ có một ngày tái ngộ cùng Tiêu thủ lĩnh, Tiêu Anh Phụng…
van51284
Member
 
Posts: 107
Joined: Thu Aug 20, 2009 10:01 am

Re: Long Phụng Châu Báo Quốc

Postby van51284 » Thu Apr 22, 2010 12:00 am

CẢNH 5:
Nàng đứng trước bệ rồng ra mắt
Ngắm dung nhan vua đắm mê hồn
Nàng trình sự thể đục trong
Vua không bắt tội còn phong tước quyền

Lý Bình Tân:Bệ hạ vạn tuế…vạn vạn tuế….
Tống Trường Thanh: Trẫm miễn lễ
Lý Bình Tân:Tâu bệ hạ…từ ngày quận chúa lãnh binh xuất trận, việc nên hư thành bại chưa tường, bởi chưa từng chiến trận tranh thương, rủi kém sức còn chi thân gái, cái bọn ăn cướp này đây áh…chúng giết chết mạng người không thương tiếc, bởi chúng là vô phụ vô quân, ở đất vua mà luật pháp bất tùng, nếu như bắt sống được bằm thây cũng chưa đáng tội đó bệ hạ…
Tống Trường Thanh: Quả nhân đã xem nhiều biểu chương của quan địa phương trình tấu, làm quả nhân có nhiều nghi vấn trong thâm… tâm, chiếm cứ sơn đầu chỉ toàn là bọn nữ nhân, lại chọn nghề thảo khấu lục lâm, đoạt của kẻ giàu sang cho người cơ cực, làm như vậy là có mưu định chi mong thâu phục nhân tình để chiếm đế đô hay thật tình giúp đỡ kẻ cùng nguy, nhưng chống triều đình mưu ý là sao?
Lý Bình Tân:Tâu thiên nhan có chi đâu là lạ, giả bọn cướp đây vương luật bất tùng, cướp của giết người nhiễu hại lương dân khiến tiếng khóc than vang dậy khắp trời ta phải cần tiêu diệt chúng mau hơn để thần dân được..cảnh an bình
Tống Trường Long:Chỉ chờ tin quận nương thắng trận, điều tra cho rõ sự tình, theo em nhận thấy đây là một việc phi thường, suy ngẫm luận bàn nhưng lý lẽ khó thông
(Quận chúa Tống Ngọc Châu hồi trào………..)
Tống Trường Thanh: Ngõ môn quan mở rộng, truyền quận chúa vào chầu….
Tống Ngọc Châu: Dạ, Tống Ngọc Châu bái kiến trước đền rồng, chúc hoàng huynh tuế tăng vạn vạn tuế..
Tống Trường Thanh: Thượng long ngai miễn lễ, quận chúa khá bình thân
Tống Ngọc Châu: Xin đa tạ hoàng huynh
Tống Trường Thanh: Quận nương…từ phụng chỉ tảo trừ thảo khấu, thân cành vàng lá ngọc chẳng xuyến xao, việc nên hư thắng bại thế nào?khá trình tấu hoàng huynh lãm đắc
Tống Ngọc Châu: Dạ, đức hoàng thượng rưới chan nhân thế, thuận thiên hành đạo nghĩa vô biên, bao tướng binh một dạ trung kiên, đã thâu phục cường san Bạch Yến,
Tống Trường Long:Quận chúa…em vừa tâu cùng vương huynh là thâu phục cường sang, tại sao không là tảo trừ mà là thâu phục? hơn nữa ..anh rất ghét những người như thế, là phận gái không lo tam tùng tứ đức, cầm, kì, thi, hoạ, lại đòi đeo kiếm mang cung..làm phường trộm cướp như vậy…anh ghét lắm không có ưa đâu
Tống Ngọc Châu: Hoàng huynh..hoàng huynh ghét lắm phải không? Nhưng vì hoàn cảnh bắt buộc nên nàng Tiêu Anh Phụng mới làm như thế, nè….em nói cho hoàng huynh nghe nè…chị Anh Phụng bằng hoàng huynh đó, hai mươi tuổi…rất…..là đẹp, mà chưa có chồng nữa đó
Tống Trường Long:Dầu đẹp như tiên cũng không ai chịu, ai thèm lấy vợ như vậy chớ
Tống Ngọc Châu: Uhm…..để rồi anh xem, tâu hoàng huynh…Tiêu Anh Phụng đây là ái nữ của Tiêu Hoá Long nguyên soái, oán hận kẻ gian sàm tấu trước điện lệnh tứ tam ban, chẳng nghĩ công lao dày công hạn mã, khép tội phản thần thọ tru lục toàn…gia, nàng về Bạch Yến sang chủ tâm chỉ chống bọn lộng quyền mưu hại người hiền lương, với triều đình giữ dạ trung kiên, là bạn chung trường kết nghĩa chi lan, em phân giải trắng đen cho nàng hiểu lý đạt tình, đức độ anh minh trọng sĩ chiêu hền, nàng bằng lòng qui thuận Tống ban
Tống Trường Thanh: Quận nương…muốn trị nước tề gia ta cần dẹp loạn mới nảy mầm thoát cơn gió lốc bụi lầm nhà nhà lạc nghiệp âu ca. xưa nay bọn thảo khấu lục lâm, hoành địa bạo thiên nhưng luật bất tùng, sao nay em dám thu dùng? sẽ có hại về sau..
Tống Ngọc Châu: Muôn tâu…Tiêu Anh Phụng túc trí đa mưu, tài lược thao sẽ báo bổ ang hà, Bạch Yến sang là ải địa đâu, giúp Tống triều ngăn Phiên quốc …hết nổi loạn yên nhà lợi nước, danh tiếng lan truyền khắp cả non sông, gnười người qui thuận triều ca, không còn khói lửa can qua
Tống Trường Thanh: Hay…hay lắm…ha ha ha…chẳng hổ mặt con rồng cháu phụng, chẳng những biết đề thương mà còn biếtt chiêu dụ người tài, vậy…hoàng muội cho nàng vào bái mạng trước kim giai, rồi trẫm sẽ tuỳ tài mà áp dụng
Lý Bình Tân:Dạ khoan…dạ tâu bệ hạ, xin bệ hạ nên suy nghĩ lại, việc thâu nạp cường sang e chư quốc sẽ luận bàn, nhân dân sẽ đồ thán kêu ca, rằng chẳng trị cướp mà còn thâu dụng cướp
Tống Ngọc Châu: Này thừa tướng…lời vừa giải thích sao ông còn thắc mắc nữa hở ông? Người đã bảo oán mẹ thù cha nên mới làm việc tày trời như thế, nhưng nay đã biết ăn năn hối lỗi, bỏ đãnh sang qui thuận triều đình, xưa nay đời thường có câu:” thêm bạn, bớt thù” và sẽ còn vang tiếng triều đình luôn luôn minh chánh
Tống Trường Thanh: Lời quận chúa phân qua hợp lý..
Lý Bình Tân:Dạ..tâu…
Tống Trường Thanh: Thừa tướng…
Lý Bình Tân:Dạ…
Tống Trường Thanh: Khuyên thừa tướng chớ đem dạ đắn đo…quận chúa….truyền thị thần khai cửa ngõ môn, cho Tiêu Anh Phụng vào triều kiến diện
Tống Ngọc Châu: Tâu vâng….
Ngọ môn quan mỡ rộng..cho Tiêu Anh Phụng nhập đền…
Lý Bình Tân:Ngự lâm quân…dàn hầu trật tự…gươm trường tuốc vỏ, dạo đống hàng chầu…chờ lệnh nghe
Tiêu Anh Phụng: Dạ !!!
Tống Ngọc Châu: Ơ ơ…uhm…suỵt….
Tiêu Anh Phụng: Dạ…thần trọng phạm tên Tiêu Anh Phụng khuynh thân phục hạ trước đền rồng, nhờ hồng ân rộng lượng thứ tha, chúc bệ hạ đôi câu vạn thọ
Tống Trường Thanh: Đã nghe quận chúa nguồn cơn thuật lại, rằng Tiêu gia khuất phục hạ tùng trước điện kim loan ngẩn mặt cho quả nhân kiến diện….
Tiêu Anh Phụng: Xin tuân lệnh…
(ngẩn mặt lên..hoàng đế và ngự đệ ngẩn người sửng sốt…)
Tống Ngọc Châu: Hoàng huynh….
Tống Trường Thanh: Àh ờ….với dung diện đoan trang thuỳ mị, thì quả thật lòng chẳng dạ ác tâm, nhưng….quả nhân muốn biết thêm...việc đầu đuôi tường thuật rõ ràng, để quả đức tỏ tường yếu lý
Tiêu Anh Phụng: Dạ…dạ..trước điện kim…. Loan, thần xin khải tấu, không có điều gian dấu, xưa vì lòng nhân đạo vị tha, phụ thân mới phạm luật tiêu hà, thả bọn hung thần trở lại triều ca, bọn gian thần dèm pha cùng tiên vương rằng tư thông con giặc, nóng tánh khó dằn toan giết đứa gian, vì lỡ tay phạm giá tiên hoàng nên lệnh truyên tứ tam ban, lại còn đem trảm thủ bêu đầu tam tộc đã thọ tru
Tống Trường Thanh: Việc ngày xưa tiên vương chưa xử thiết thì Tiêu gia đã tử tiết, còn việc phán truyền tam tộc tru di, đó là quân gian mạo chiếu lộng hành, tiên vương ta đã luật pháp chẳng tha chém gian tặc toàn gia, nay biết ra trung thần còn sót lại một nữ tài kiệt liệt anh thư, quả nhân rất đổi vui mừng…
Tiêu Anh Phụng: Quả hạ thần lầm lỗi rất to, xin quân ân mở lượng khoan hồng thứ tha tội thần gây ra
Lý Bình Tân:Muôn tâu bệ hạ…còn thời thế hì hung hăng tự đắc, nay hết vậnt hời thì ăn nói cho dễ thương, muốnc ho khỏi tai hoạ của triều đình tốt hơn là đem chém, chớ dưỡng hộ hậu lai sanh hoạ đó bệ hạ….võ đao quân….
(dạ….)
Tống Trường Long:Khoan…này ông thái sư sao ông lại làm như thế và lời nói ông không được độ lượng để chước châm cho tội phạm được nhờ, ông nên biết rằng….hàn dã bất sát, thuận dã bất tru, tuy biết nàng là kẻ thù, nay qui thuận thì cũng là đồng bào trong nước kia mà..vả lại…người ta là gái, lại dễ thương, cần mở lượng hiếu sinh cho người tài ra giúp nước chứ giết làm chi cho tội nghiệp vậy ông thái sư…
Tống Trường Thanh: Đúng đó…lời ngự đệ rất nên hữu lý…nhưng ý của thừa tướng cũng không đến nỗi viễn vông, ta nghĩ lại rằng…phần rủi may nhân hữu sở phần…Tiêu Anh Phụng…ta vị tình ngự đệ, nể tình quận chúa mà tha tội cho người, ta tưởng tài Hoá Long ngày xưa thu nhận đó vào hàng võ tướng
Tiêu Anh Phụng: Bệ hạ vạn vạn tuế …
Tống Trường Thanh: Truyền lệnh bãi trào…..

Tống Trường Long:Ta chào hoàng muội và…võ tướng quân
Tống Ngọc Châu: Coi kìa…tâu hoàng huynh..bãi trào rồi sao anh không về, cản em có chuyện gì đây ? anh muốn nói chi cho em biết đi…uhm…sao em nghi quá hà, hoàng huynh àh…hoàng huynh…hoàng huynh!!!!
Tống Trường Long:ờ ờ…hả….em nói gì? Em kêu gì? Àh…võ tướng quân qui thuận triều đình là đồng liêu rồi, nên anh muốn chào hỏi vậy mà…
Tống Ngọc Châu: vậy àh? Phải để em giới thiệu đã chứ…nè…đứng đây đi nha….chị ơi chị…lại đây…đây là ngự đệ Tống Trường Long, là hoàng huynh của em đó
Tiêu Anh Phụng: dạ….
Tống Ngọc Châu: hoàng huynh ơi ! nè…hoàng huynh bảo rằng hoàng huynh rất là ghét …hoàng huynh rất ghét con gái mà ngang ngược, sao bây giờ hoàng huynh lại chào hỏi?
Tống Trường Long:em nói thế thì sai…xưa thì khác..còn nay thì khác…anh ghét là ghét những người con gái thất học, lễ nghĩa bất tri, thi thơ bất đọc, tánh tình thô lỗ…chứ còn võ tướng quân đây đẹp, hiền, có lễ nghĩa mà còn dễ thương nữa …anh đâu có ghét…dạ…tôi muốn nói cùng võ tướng quân một đôi câu có được chăng ạh….
Tiêu Anh Phụng: dạ…dạ bẩm ngự đệ…ngài muốn nói gì…em …xin nghe theo ạh.
Tống Ngọc Châu: dạ…dạ còn em anh muốn dạy chi em xin nghe ạh….
Tống Trường Long:này tướng quân, tôi muốn biết qua về gia cảnh, khi loạn ly sao được tồn sanh ? về xuân xanh nàng đã được bao nhiêu? Bề gia thất huynh muội thế nào xin nói rõ..
Tiêu Anh Phụng: dạ…ba năm trước gia đình ly cách, nhờ một lão mộc trung thành bảo hộ đến Bạch Yến san, hết thân bằng quyến thuộc muội huynh, còn niên kỷ vừa tròn đôi mươi…
Tống Trường Long:nay võ tướng quân qui thuận, còn anh đâu chẳng đến trào ca?
Tiêu Anh Phụng: dạ…dạ thưa…dạ…anh nào?
Tống Trường Long:Anh……quận chúa…
Tống Ngọc Châu: Ah…dạ….ah…dạ.. dạ.. dạ ..dạ..ý của hoàng huynh…em biết rồi…dạ …dạ thưa chị..hoàng huynh của em muốn nói anh quận chúa…
Tống Trường Long:Nói gì kì vậy? anh là…anh đó đó…
Tống Ngọc Châu: Dạ phải rồi…em biết hoàng huynh em muốn nói, anh là anh..đó đó..
Tống Trường Long:Em nói gì? Anh là anh đó đó…chậc…ta muốn nói anh kia…anh kia có nghĩa là…cùng võ tướng quân chung bước sánh vai như hình với bóng đồng sàn đồng tịch đó …
Tống Ngọc Châu: Ah..ah…thôi…em biết rồi….xin lỗi nha…đứng xích qua đi…dạ…chị ơi…anh hai của em muốn hỏi chị hai có chồng chưa??????
Tiêu Anh Phụng: Ah….hả…uhm..uhm…coi…sao quận chúa lại gọi tôi như thế? Dạ…dạ bẩm ngự đệ, vì mãi lo cung kiếm hơn nữa là gái ở rừng sâu, chĩ nghĩ đến hận thù nên việc gia thất chưa hề nghĩ đến..hơn nữa đâu có ai thèm yêu tôi..
Tống Trường Long:Có chớ..có chớ…
Tống Ngọc Châu: Hở…hoàng huynh …sao hoàng huynh biết có con gái mà hung hăng ngang ngược như chị của em đây áh..thì ai mà thèm
Tống Trường Long:Hứ…võ tướng quân chờ tôi giây lát…Ngọc Châu! Khi nãy em kêu anh hai chị hai như vậy..bây giờ anh xí em tiếng đó và anh bắt đền em đó
Tống Ngọc Châu: Coi kìa…sao lại bắt đền em?
Tống Trường Long:Vậy chứ sao…em gọi như vậy rủi ai đi ngang qua đây nghe được, họ đồn ra là hoàng tử có vợ rồi, ai chịu ưng anh thành ra anh ở goá sao? Nói thật với em là…..
trông dáng hoa mỹ miều yêu kiều, ví như vầng trăng thanh, anh mơ làm tiên, bay đến nơi cung hằng chung bước cô tiên…
Tống Ngọc Châu: ông tiên đang cần Ngọc Châu, làm cầu Ô nối duyên
Tống Trường Long:Long Phụng hoà đôi, em muốn chi xin chìu theo ý bà mai…..
Tống Ngọc Châu: Ah haha…chị Anh Phụng nè…ý của anh …hả…uhm..uhm..thưởng cái gì? Mấy cái đầu heo ?(Trường Long giơ hai ngón tay…) hưm…cái gì mà có hai cái đầu heo vậy? năm cái mới chịu áh…được hông?(gật đầu…). giữ lời àh nghen, được rồi…nè chị ơi…ý của hoàng huynh của em muốn nói rằng…
Tồi….nay…..
Tiêu Anh Phụng: Tối …nay…sao?
Tống Ngọc Châu: Trăng rằm mây thanh, xin rước sang cung hoàng, thưởng tài anh thư báo an sang hà
Tiêu Anh Phụng: Lời truyền ban dám nào sai lời…
Tống Trường Long:Mời xin mời quận nương, tướng quân lên đường …nào…xin mời
van51284
Member
 
Posts: 107
Joined: Thu Aug 20, 2009 10:01 am

Re: Long Phụng Châu Báo Quốc

Postby Ti » Thu Apr 22, 2010 9:58 am

Cô này mai mốt chắc làm soạn giả cải lương, chịu nghe cải lương quá :ym1:
Ti
Site Admin
 
Posts: 24046
Joined: Fri May 28, 2004 6:08 pm

Re: Long Phụng Châu Báo Quốc

Postby van51284 » Mon May 17, 2010 7:10 am

CẢNH 6:
Nơi triều nội nhận tin cấp báo
Quân Phiên tràn biên ải xa xôi
Tống chúa khó đứng khôn ngồi
tìm quân chi viện để mà cứu nguy

Lý Khánh Hồng:Cấp báo ……..cấp báo………tâu bệ hạ……….
Tống Trường Thanh: Điều chi?
Lý Khánh Hồng:Tin báo biên thuỳ, quân mới đưa về, Phiên ban tràn sang gây hấn bao tướng binh ngăn chống chẳng kham đã mất Đồng Quang
Tống Trường Thanh: Hả……….Đồng Quang đã mất.trời ơi…như sét đánh ngang mày, non nước sắp điêu tàn, viện binh ta đà sai đến ngừa quân tiến tướng Hoài Nam giờ hiện ở đâu?
Lý Khánh Hồng:Muôn tâu…tà chánh quân Phiên tấn công ta ồ ạt, tổng binh Lý Hoài Nam điều quân ngăn chống, suốt năm hôm đích thân người độc chiến thủ thành, Lý Hoài Nam đã thích huyết hoà rượu cùng ba quân thề tử chiến, giặc Phiên dụng hoả công chính Lý Hoài Nam đã khai đường máu đưa dân chúng khỏi thành toàn thân nhuộm máu, mấy lượt giao tranh vì kiệt sức người hôn mê bất tỉnh
Lý Bình Tân:Lý Hoài Nam con tôi….hư..hư…hư…..
Tống Trường Thanh: Thương dân chúng điêu linh, hy sinh thân ….mình, bào vệ biên….cương, giữa triều đình ai vì dân vì nước…., lãnh lệnh xuất chinh bảo vệ cõi bờ…..
Có….có…..
Tống Trường Thanh: Tiêu Anh Phụng, Tống Ngọc Châu
Tiêu Anh Phụng: Khấu đầu trước điện kim loan, Tiêu Anh Phụng quyết vì dân vì nước thoá mã thương đề, tảo trừ quân cướp nước
Tống Ngọc Châu: Giữ cõi bờ là bổn phận toàn dân, Tống Ngọc Châu giã từ cung các xin hoàng huynh chỉ phán lệnh truyền, cho em được biên thuỳ ngăn chống
Tống Trường Thanh: Quả nước loạn thức tôi trung, rõ dạ thảo ngay hiếu tử lúc gia bần…vận lương quan đốc tướng ngăn phòng, giao trọn quyền cho Tống Ngọc Châu, Anh Phụng quyền nguyên soái cầm binh, tiếp viện quân giải cứu ải đồng, giao cho nàng thống lãnh ba quân
Tiêu Anh Phụng: Thần thọ ân hoàng thượng, xin phụng lãnh chức nguyên…….
Lý Bình Tân:Khoan …….khoan nhận chức đã…
Tiêu Anh Phụng: Thưa ngài thừa tướng lý Bình Tân, vì sao ngài lại cản tôi khi tôi thọ chức?
Lý Bình Tân:Bà võ tướng quân, bà đừng tưởng rằng tôi mãi nghĩ đến chuyện cũ của ông thân của bà và gia huynh của tôi có sự bất hoà rồi biến thành thâm thù hai họ, tôi ngăn đây là muốn bảo vệ viền mối kỷ cương Tống quốc
Tống Trường Long:Thừa tướng, quan ải đang chờ quân viện, nếu cứ kiên trì sẽ hại muôn dân
Lý Bình Tân:Bẩm ngự đệ, Lý Hoài Nam con thần đang bị vây, thần há chẳng đau lòng sao?nhưng…đã thọ chức thừa tướng..thì phải cho tròn trọng trách chứ …tâu bệ hạ…Tiêu An Phụng mới về qui thuận, chưa có công đối với triều đình, đã có bao người gối tuyết nằm sương, lăn thân ở chiến địa còn chưa được chức cao lộc cả, nếu nay phong chức nguyên soái cho Tiêu Anh Phụng, thần e rằng….quần thần cho là vô thống tiểu chi công, thọ triều đình đại chức, sẽ có lời dị nghị không hay đó bệ hạ….
Tống Trường Thanh: Lời thừa tướng phân qua hữu lý, theo khanh Anh Phụng đáng nhận chức gì?
Lý Bình Tân:Muôn tâu, để người có dịp thao túng chốn sa trường, trổ thần oai giết giặc lập công, xin bệ hạ phong chức….tiên phuôn
Tống Trường Thanh: Còn chức nguyên soái?
Lý Bình Tân:Theo thần hiện nay chỉ có Lý Khánh Hồng xứng chức bình Phiên nguyên soái …..
Tống Trường Thanh: Được…sắc phong Lý Khánh Hồng bình Phiên nguyên soái, Tiêu Anh Phụng chức tiên phuôn, ba vạn binh rạng sáng mai lên đường thảo tặc
Lý Bình Tân:Bệ hạ vạn vạn tuế…….
Tiêu Anh Phụng: Tâu bệ hạ….
Tống Trường Thanh: Truyền bãi triều….
(há há há……)
Tiêu Anh Phụng: Tức…cha chả là tức mà…
Tống Ngọc Châu: Tiêu Anh Phụng…..
van51284
Member
 
Posts: 107
Joined: Thu Aug 20, 2009 10:01 am

Re: Long Phụng Châu Báo Quốc

Postby van51284 » Mon May 17, 2010 7:13 am

CẢNH 6:
Nơi triều nội nhận tin cấp báo
Quân Phiên tràn biên ải xa xôi
Tống chúa khó đứng khôn ngồi
tìm quân chi viện để mà cứu nguy

Lý Khánh Hồng:Cấp báo ……..cấp báo………tâu bệ hạ……….
Tống Trường Thanh: Điều chi?
Lý Khánh Hồng:Tin báo biên thuỳ, quân mới đưa về, Phiên ban tràn sang gây hấn bao tướng binh ngăn chống chẳng kham đã mất Đồng Quang
Tống Trường Thanh: Hả……….Đồng Quang đã mất.trời ơi…như sét đánh ngang mày, non nước sắp điêu tàn, viện binh ta đà sai đến ngừa quân tiến tướng Hoài Nam giờ hiện ở đâu?
Lý Khánh Hồng:Muôn tâu…tà chánh quân Phiên tấn công ta ồ ạt, tổng binh Lý Hoài Nam điều quân ngăn chống, suốt năm hôm đích thân người độc chiến thủ thành, Lý Hoài Nam đã thích huyết hoà rượu cùng ba quân thề tử chiến, giặc Phiên dụng hoả công chính Lý Hoài Nam đã khai đường máu đưa dân chúng khỏi thành toàn thân nhuộm máu, mấy lượt giao tranh vì kiệt sức người hôn mê bất tỉnh
Lý Bình Tân:Lý Hoài Nam con tôi….hư..hư…hư…..
Tống Trường Thanh: Thương dân chúng điêu linh, hy sinh thân ….mình, bào vệ biên….cương, giữa triều đình ai vì dân vì nước…., lãnh lệnh xuất chinh bảo vệ cõi bờ…..
Có….có…..
Tống Trường Thanh: Tiêu Anh Phụng, Tống Ngọc Châu
Tiêu Anh Phụng: Khấu đầu trước điện kim loan, Tiêu Anh Phụng quyết vì dân vì nước thoá mã thương đề, tảo trừ quân cướp nước
Tống Ngọc Châu: Giữ cõi bờ là bổn phận toàn dân, Tống Ngọc Châu giã từ cung các xin hoàng huynh chỉ phán lệnh truyền, cho em được biên thuỳ ngăn chống
Tống Trường Thanh: Quả nước loạn thức tôi trung, rõ dạ thảo ngay hiếu tử lúc gia bần…vận lương quan đốc tướng ngăn phòng, giao trọn quyền cho Tống Ngọc Châu, Anh Phụng quyền nguyên soái cầm binh, tiếp viện quân giải cứu ải đồng, giao cho nàng thống lãnh ba quân
Tiêu Anh Phụng: Thần thọ ân hoàng thượng, xin phụng lãnh chức nguyên…….
Lý Bình Tân:Khoan …….khoan nhận chức đã…
Tiêu Anh Phụng: Thưa ngài thừa tướng lý Bình Tân, vì sao ngài lại cản tôi khi tôi thọ chức?
Lý Bình Tân:Bà võ tướng quân, bà đừng tưởng rằng tôi mãi nghĩ đến chuyện cũ của ông thân của bà và gia huynh của tôi có sự bất hoà rồi biến thành thâm thù hai họ, tôi ngăn đây là muốn bảo vệ viền mối kỷ cương Tống quốc
Tống Trường Long:Thừa tướng, quan ải đang chờ quân viện, nếu cứ kiên trì sẽ hại muôn dân
Lý Bình Tân:Bẩm ngự đệ, Lý Hoài Nam con thần đang bị vây, thần há chẳng đau lòng sao?nhưng…đã thọ chức thừa tướng..thì phải cho tròn trọng trách chứ …tâu bệ hạ…Tiêu An Phụng mới về qui thuận, chưa có công đối với triều đình, đã có bao người gối tuyết nằm sương, lăn thân ở chiến địa còn chưa được chức cao lộc cả, nếu nay phong chức nguyên soái cho Tiêu Anh Phụng, thần e rằng….quần thần cho là vô thống tiểu chi công, thọ triều đình đại chức, sẽ có lời dị nghị không hay đó bệ hạ….
Tống Trường Thanh: Lời thừa tướng phân qua hữu lý, theo khanh Anh Phụng đáng nhận chức gì?
Lý Bình Tân:Muôn tâu, để người có dịp thao túng chốn sa trường, trổ thần oai giết giặc lập công, xin bệ hạ phong chức….tiên phuôn
Tống Trường Thanh: Còn chức nguyên soái?
Lý Bình Tân:Theo thần hiện nay chỉ có Lý Khánh Hồng xứng chức bình Phiên nguyên soái …..
Tống Trường Thanh: Được…sắc phong Lý Khánh Hồng bình Phiên nguyên soái, Tiêu Anh Phụng chức tiên phuôn, ba vạn binh rạng sáng mai lên đường thảo tặc
Lý Bình Tân:Bệ hạ vạn vạn tuế…….
Tiêu Anh Phụng: Tâu bệ hạ….
Tống Trường Thanh: Truyền bãi triều….
(há há há……)
Tiêu Anh Phụng: Tức…cha chả là tức mà…
Tống Ngọc Châu: Tiêu Anh Phụng…..
van51284
Member
 
Posts: 107
Joined: Thu Aug 20, 2009 10:01 am

Re: Long Phụng Châu Báo Quốc

Postby van51284 » Mon May 17, 2010 7:15 am

CẢNH 7:
Giờ phút này tiễn nàng ra trận
Tống Trường Long trao ngọc làm tin
Hẹn lời nguyện ước ba sinh
triều đình trông ngóng chờ tin khải hoàn

Tống Trường Long:Vang trống lệnh tướng binh rộn rã, bước quân hành giục giã khúc trường ca, tiễn đưa nhau mấy dặm quan hà, rượu đào vơi chén đong đầy…nhớ…thương….
Ân tình hoà men cay, trước giây lâm hành tiễn người tình chung, nhấp chén rượu nồng ấm lòng chinh nhân, đường dài hành quân xông pha nơi chiến trường, khoác mảnh nhung y như có anh ôm trọn hình hài
Tiêu Anh Phụng: Nghẹn lời chẳng nên câu, nơi chốn thao trường có chàng tiễn em, nhấp chén ân tình tuôn dòng nước mắt, tình đầu là đây, thương yêu giây phút này, Trường Long ơi chàng…xin đừng phụ….nhau…..
Tống Trường Long:Anh Phụng ơi rồi đây tóc liễu nhuộm phong sương nặng gánh san hà quằn vai nhi nữ, bảo kiếm sắc phong lên đường trừ Phiên khấu dõi mắt xa xăm hoài vọng buổi tao…phùng
Tiêu Anh Phụng: Để cành liễu hết cô đơn quằn quại thướt tha buồn
Tống Trường Long:Dũng tướng quằn đao máu loan giáp trụ, chiến thắng khải hoàn đại cáo bình Phiên, chia ly này là thách đố của hoàng thiên nhằm thử dạ có bền lòng son sắt, chinh chiến trường sa thân ngà bảo trọng, thầm khấn cao xanh Long Phụng sớm giao đầu….
Xa ngàn dặm sơn khê, trao bích ngọc này giao ước thề trăm năm, nơi chốn biên thuỳ sương nằm gối tuyết, nhọc nhằn đường xa, sương đêm giá lạnh xin giữ bên mình như có anh ôm trọn hình hài
Tiêu Anh Phụng: Ân tình này không phai khắc sâu tâm hồn bóng hình thân thương, xa cách đôi nơi nhưng lòng quyến luyến, ngọc bội chàng trao như trao bao tất lòng
Tống Trường Long:Hẹn ước tương phùng duyên trúc đào chung đôi
Tiêu Anh Phụng: Ngọc bội trao tay như tâm tình người gửi trọn, không quá chén bồ đào sao nghe nóng mặt khách quần thoa, Tiêu Anh Phụng từng quen đời ngang dọc vậy mà nay đã học thói thường tình ….trống giục liên hồi đã đến lúc lên yên, lời giã biệt người đi kẻ ở, bâng khuâng rối bước dặm ngàn, ngẩn ngơ khuê nữ bàng hoàng trượng phu
(tùng…tùng…tùng…)

Tống Trường Long….xin…kiếu biệt…
van51284
Member
 
Posts: 107
Joined: Thu Aug 20, 2009 10:01 am

Re: Long Phụng Châu Báo Quốc

Postby van51284 » Sat Jun 19, 2010 8:29 am

CẢNH 9 :
Tống Trường Long:Gió rét từng cơn lạnh châu thân, mấy lớp hàn y chẳng ấm lòng, thương người quan ải trên chiến mã, lửa giặc giáo thù cứu lê dân….
Ba… trăng qua, ta ngỡ quá dài thiên thu, tình ơi tình mới trao, sao cao xanh bắt phải xa tình? Người quan ải kẻ cung đình, thoảng qua mành gió đưa đến tin, như tiếng ai phút giây kề tai, lời chung tình thề câu sắt đinh, nhớ bóng ai chẳng nguôi lòng thương….
(hồi ức bắt đầu…)
Tống Trường Long:Tiêu Anh Phụng….
Tiêu Anh Phụng: Tống Trường Long….Tống Trường Long
Tống Trường Long:Tiêu Anh Phụng…cây thanh thanh…lá thanh thanh…như mắt em xanh biếc một màu..hồng đào liễu lục kheo hương sắc…sao bằng đôi mắt với môi em
Tiêu Anh Phụng: Oanh hót…uyên ca, mừng ta chung bước …tung tăng sóng nước, cá lượn đón chào…..nhưng thiếp sợ rằng khi qua rồi giấc mộng…sương tan buổi sáng, sao mờ tàn đêm….
Tống Trường Long:Anh Phụng…Anh Phụng ơi…nàng đừng sợ mắt biếc kém xanh má hồng phai thắm, Trường Long không như cánh bướm vô tâm lưng trời bay bổng, để nhớ…để thương…mặc cánh thiên hương nhuỵ rữa hoa tàn…bẽ bàng duyên ta…ước gia trọn đời…minh sơn thệ hải, một dãi sông ngân bắt Ô kiều nối liền duyên ta….
Tiêu Anh Phụng: Không chờ mưa ngâu như Chức Ngưu lệ sầu trên sông, nhạc tình du dương hát vang lên khúc đồng tâm ta,, mây bay bay…gió bay bay đưa hồn vào giấc mơ êm ái, quên hết ưu phiền, quên hết chuỗi ngày cô liêu…
Tống Trường Long:cho nồng men duyên..
Tiêu Anh Phụng: cho thắm hương tình…
Tống Trường Long:Biển ái non ân, chỉ điều se tóc…
Tiêu Anh Phụng: Minh thệ sắc son, trọn đời mình yêu nhau
Tống Trường Long:Tiêu Anh Phụng..
Tiêu Anh Phụng: Tống Trường Long….
(sét oánh ầm ầm….)
Tiêu Anh Phụng: Tống Trường Long….
Tống Trường Long:Tiêu Anh Phụng..
Tiêu Anh Phụng: Tống Trường Long….
Tống Trường Long:Tiêu Anh Phụng..
Tiêu Anh Phụng: Tống Trường Long….
Tống Trường Long:Anh Phụng..
(hồi ức chấm dứt….hic…hic…)

Quân sĩ: Dạ bẩm ngự đệ…dạ có một gã dạng khá khả nghi, giữa đêm lảng ra thành, gặp quân gác hắn liền bỏ chạy
Tống Trường Long:Bắt hắn giải đến đây
Nha lệ :Ơ…..
Tống Trường Long:Tên kia…ta muốn biết vì sao trời đã quá nửa đêm, mọi người đang say sưa giấc điệp, cửa đóng then cài vắng người qua lại, sao ngươi muốn vượt khỏi thành ra thẳng ngoại ô?
Nha lệ :Con phải ra thành vì con có chút việc riêng, vợ con ở nhà nó đau bụng mấy ngày nay, sắp đến giờ nở nhuỵ khai hoa, con phải đi rước mụ …
Tống Trường Long:Sao trong nội thành ngươi chẳng rước được ai? Chẳng lẽ chẳng có mụ hay?
Nha lệ : Dạ trong nội thành hổng có mụ hay, nên con phải lặn lội…đêm tối mờ cũng ráng mà đi…chớ chẳng nói chi…lời thật phân bày ông chớ sanh nghi..dạ…thượng quan thông cảm cho vợ con…vì sanh đứa đầu lòng…nếu chậm trễ nó sanh rớt thì hổng có nên….
Tống Trường Long:Thôi được…hãy để hắn đi…
Nha lệ: Dạ đội ơn…
Tống Trường Long:Đứng lại!!! chân của nhà ngươi sao đẫm máu thế ?
Nha lệ :Ơ…dạ…dạ…hồi chiều
Tống Trường Long:Hồi chiều thế nào? Nói!!!
Nha lệ :Dạ…hồi chiều con sơ ý…trợt chân té xuống nước…xóc dằm….chảy máu…bi giờ chân cao chân thấp…chớ con hổng có trộm cắp gian tham gì,,,hay là phi pháp đâu…dạ quan tha cho con đi…vợ con sắp đẻ rồi
Tống Trường Long:Nét mặt ngơ ngác, hai mắt láo liên, lời nói đầy gian trá…quân sĩ..! lục soát cho ta…
Nha lệ :Dạ…
(lục..lục…soát…soát)
Quân sĩ:Dạ bẩm ngự đệ trong người hắn không có gì..
Nha lệ :Trời ơi…ngự đệ…tui đã gặp được ngự đệ…
Tống Trường Long:Giữ hắn lại…tên kia tại sao ngươi biết ta là ngự đệ vội vàng bỏ chạy…tại sao?
Nha lệ :Dạ …dạ..tại vì bà con dặn…..
Tống Trường Long:Bà ngươi là ai?dặn gì? Nói!!!!
Nha lệ:Dạ tui hổng biết gì để mà nói mà khai hết áh
Tống Trường Long:Quân sĩ…khám xét hắn một lần nữa cho cẩn thận. xem chân hắn có vết tích gì…
Nha lệ : Dạ bẫm ngự đệ…dưới chân gã này dấi một bức thư thấm máu
Tống Trường Long:Đưa ta…”mật thơ cho các đầu mục Bạch Yến sơn, và chư huynh đệ ẩn cư nơi Bạch Yến san nhã giám, rằng ta toan khởi loạn, thâu đoạt Tống giang san, các người kiếp sẵn sàng….kế nội công ngoại kích…Tiêu Anh Phụng kí thơ…”…Tiêu Anh Phụng…..trời ơi vũ trụ cơ đồ như sụp đỗ dưới chân, bão nổi chớp giăng sấm nổ ngang đầu, khi đọc bức mật thơ của kẻ phản thần, mới rõ thói điêu ngoa lòng người đen bạc, tên kia Tiêu Anh Phụng bảo mi về liên lạc cùng ai?
Nha lệ :Dạ tui có biết chi mà khai người liên lạc, vợ tui sắp sanh bà tui sai đi rước mụ…
Tống Trường Long:Im đi…bằng cớ rõ ràng đừng quanh quẩn đôi co, ngay gian gì trước pháp tư ngươi khó bảo mật, ta sẽ trình lên hoàng thượng ban lệnh tuyển triệu hồi Tiêu Anh Phụng, mưu phản triều đình tội loạn thần tặc tử, quốc pháp nghiêm trừng tru lục toàn gia, vậy mà ta bao trăng hoa dõi mắt trông chờ đón rước nàng về trong chiến thắng vinh quang, kiệu phụng kết hoa đăng chúc huy hoàng, còn đâu nữa câu đá vàng thệ hải sơn minh

Tống Trường Thanh: Thừa tướng….
Lý Bình Tân:Dạ…
Tống Trường Thanh: Sao đến hôm nay Tiêu Anh Phụng chưa về bái mạng
Lý Bình Tân:Tâu bệ hạ…sáu ngày qua thần đã ban lệnh tuyển, sáu lần với sáu mã quân dùng ngựa lưu tin tốc triệu tiên phuôn Tiêu Anh Phụng..đồng thời ban mật vụ cho nguyên soái Lý Khánh Hồng để phòng Tiêu Anh Phụng kháng chỉ
(Tiêu Anh Phụng hồi triều….)
Tống Trường Thanh: Tuyên nhập…
Tiêu Anh Phụng: Trấn đồng quan….vừa được tin chiếu sai….dạ…..tiên phuôn Tiêu Anh Phụng, phủ phục trước tân trì…khấu đầu bái kiến thiên nhan, cầu Tống quốc miên trường vĩnh cửu
dạ…..tiên phuôn Tiêu Anh Phụng, phủ phục trước tân trì…khấu đầu bái kiến thiên nhan, cầu Tống quốc miên trường vĩnh cửu
tâu bệ hạ……………..
tâu bệ hạ…………
dạ..muôn tâu bệ hạ……………
tâu bệ hạ…thần có làm chi nên tội, lệnh thiên nhan nổi trận lôi đình….
Tống Trường Thanh: Tiêu Anh Phụng…..tội toan thí chúa bội quân, tội phản thần tặc tử….
Tiêu Anh Phụng: Trời………….nghe…lời …phán……dường bên tai sấm…vang….bệ hạ….
Tâm mong báo sang hà tròn kỷ cương, dốc trí mưu đem tài chống quân thù, cho tròn ơn nước vua dám nào đâu hai lòng, mong hồng ân, xét soi cho tình ly kẻo oan ức thần
Tống Trường Thanh: Ta tin tưởng giao ngươi hùng binh dưới tay, chiến đấu xâm lăng ngăn thù giữ an biên thuỳ , nhưng ngờ đâu dã tâm mưu đoạt Tống cơ đồ
Tiêu Anh Phụng: Thần…dám đâu mơ ngồi long ngai…dập đầu xin thánh minh hiểu cho
Tống Trường Long:Trao thơ kín đến tay cường sang, kết thông gian mưu đoạt kinh thành, giờ ngươi nói sao về bức thơ…này….?
Tiêu Anh Phụng: Hả….bệ hạ…..oan…oan cho thần lắm bệ hạ…..ơi…
Tống Trường Thanh: Oan cho ngươi àh? Trẫm không bắt tội ngươi làm thảo khấu, phong tước quyền để đoái công chuộc tội..thế mà…thế mà ngươi vẫn đổi trắng thay đen, một dạ hai lòng, nếu không do ngự đệ phát hiện chuyện này..thì cơ nghiệp Tống sẽ vào tay nữ tặc….
Tiêu Anh Phụng: Hả….
Tống Trường Thanh: Cha chả….
Tiêu Anh Phụng: Bệ hạ….
Tống Trường Thanh: Hay cho Tiêu Anh Phụng….
Tiêu Anh Phụng: Bệ hạ……
Tống Trường Thanh: Giỏi cho Tiêu Anh Phụng….
Tiêu Anh Phụng: Oan cho thần lắm bệ hạ ơi…tâu bệ hạ….
Tống Trường Thanh: Xê ra….
Tiêu Anh Phụng: Tâu bệ hạ…oan cho thần lắm bệ hạ ơi…ngự đệ….oan cho tôi lắm ngự đệ ơi…
Tống Trường Long:Xê ra….
Tống Trường Thanh: Tiêu gia sao dám sanh lòng tâm gian ác bày mưu cướp ngôi, nơi đây dưới chốn công đồng, ngươi hãy mau đuôi đầu bày phân…
Tiêu Anh Phụng: Tâu bệ hạ…tâu bệ hạ…ngự đệ…ngự đệ ơi oan cho tôi lắm….
Tống Trường Long:Người đưa thư ta bắt trong tay có tiên đề tiên phuôn, Bạch Yến san cữ binh hùng dấy kinh thành đoạt ngôi…
Tiêu Anh Phụng: Không….
Tống Trường Long:Ai xúi ngươi ? hãy phân bày ta trình tấu xin tha, tình Trường Long đã yêu nàng sao nỡ phụ để làm điều gian?
Tiêu Anh Phụng: Oan cho tôi lắm…thừa tướng…ngự đệ…
Cao xanh ơi…trớ trêu chi hỡi trời?....có miệng chẳng nói nên lời …tôi xin thề…không dối gian lời..mong xét dạ thần trung…lâm trang Bạch Yến san…kết giao cùng công nương…trời chứng tri..cho tiếng thề phò Tống quốc trọn đời…nhờ thánh ân minh xét dùm …tôi hoá thơ bị hàm…oan….
Tống Trường Thanh: Hàm oan àh? Trực điện quân……
(dạ….)
Tống Trường Thanh: Chém………..
Tiêu Anh Phụng: Khoan….
(chống trả quyết liệt…..)
Tiêu Anh Phụng: Xê ra….xê ra….tâu bệ hạ…tâu bệ hạ…..
Tống Trường Thanh: Im………..
Dạ tâu bệ hạ……
Tống Trường Thanh: Câm…….
Hay cho Tiêu Anh Phụng, giỏi cho Tiêu Anh Phụng…mi dám loạn trào…
Tiêu Anh Phụng: Bệ hạ…..hỡi đất rộng trời dài hỡi cao xanh trên chín tầng mây thăm thẳm…cất tiếng thét oan tình vạn trượng ai hiểu cho ta nỗi khổ khó phân…bày…bệ hạ ơi…oan khiên này thần mang đến trọn đời, ai..ai là kẻ chủ mưu làm nên cảnh đất bằng dậy sóng ? ai ném đá dấu tay gây điều bể hoá nương dâu, để Tiêu Anh Phụng đeo đẳng một nổi sầu vạn khổ, má hồng cam gánh nhục thiên thu, nước mắt tuôn rơi nụ cười tắt nghẹn, thê thiết tâm can nghèn nghẹn máu sôi trào….
Lý Bình Tân:Tiêu Anh Phụng…quốc pháp sẽ khoan hồng cho kẻ khứ thiện hồi đầu, hãy cung khai sự thật đi…ai? Ai là tuần đảng đang ẩn nấp ở kinh thành, ước định bao giờ cử đồ mưu phản nghịch?
Tiêu Anh Phụng: Thừa tướng…xin ngài đừng thừa gió bẻ măng, đổ oan cho người vô tội, ngài nên biết rằng:”hữu tang luận tội, phải có nhân chứng và vật chứng” mới có thể ghép tội tôi bội chúa soán ngôi…
Tống Trường Thanh: Tiêu Anh Phụng muốn gặp người đối chứng àh? Trực điện quân giải tên mang thơ vào kim loan điện….
Tên kia …giữa triều đình cung khai sự thật. ai sai ngươi mang mật thơ minh ước đoạt Tống bang? Nói….
Nha lệ :Dạ….dạ chẳng ai sai con hết…con đi rước mụ để đỡ đẻ cho vợ con mà…
Lý Bình Tân:Tên kia…vẫn còn ngoan cố cứng cổ chẳng khai phải không? Trực điện quân…dùng cực hình khảo đả…đánh…đánh…
Nha lệ :Đau quá…dạ bà ơi cứu con với bà ơi…
Tiêu Anh Phụng: Xê ra!!!!ngươi là ai?
Nha lệ :Sao bà còn làm mặt lạ với con, con là quân tâm phúc của bà, cơ mưu đã lộ ra rồi, bà thấy con sắp chết lẽ nào bà hổng cứu..bà ơi bà….
Tiêu Anh Phụng: Láo !!!! ta và ngươi không hề quen biết, ai bảo mi vu khống cho ta? Ai tạo ra bức thư này? Ngươi phải khai cho thật, để trên thánh quân tường lãm
Lý Bình Tân:Nói đi!!!!!
Nha lệ :dạ…bà nỡ đẩy con qua cầu rồi bà rút ván, con chịu cực hình còn bà thì toạ thị điềm nhiên, ngu dại gì tôi giấu kín nữa…tôi khai cho hết để rồi cùng chết…dạ tâu bệ hạ, kim loan điện đầu đuôi khai thật, không giấu gian chi tiết nhỏ nào, trên tiên phuôn minh ước mật giao, non Bạch Yến lâu la chuẩn bị, giả qui thuận triều đình chống giặc, thuận thời cơ binh mã trong tay, tạo niềm tin quận chúa Ngọc Châu, giờ hiền thục chiếm lòng ngự đệ, ráng chiến đấu giữ thành cứu nước, biên kết giao Phiên quốc tư thông, phân giang san rạch đất chia đồng, hẹn năm tới cử đồ đại sự, bởi ngu muội vì ham phú quí, con sa chân trót lỡ nhúng chàm, xin đèn trời mở lượng hiếu sinh, cho con được cải tà qui chánh..
Tiêu Anh Phụng: Khốn nạn…(giận quá rút kiếm….đâm nha lệ…)
Tống Trường Long:Tiêu Anh Phụng….nếu nàng là đấng trung thần sao không nhờ đuốc công lý soi lòng ngay thẳng, quốc có quốc pháp, gia có gia uy, minh oan gì cũng chờ pháp ty phân xử, sao hồ đồ náo loạn trào ca?Tống Ngọc Châu viện trấn sẽ trở về, xử cho vẹn mới ra người trí chớ
Tiêu Anh Phụng: Xử cho vẹn mới ra người trí………..
Tống Trường Long:Tâu vương huynh, bức thư tạo phản hẹn ngày thí chúa, một gã đưa tin nằm sóng soãi trên vũng máu giữa điện kim loan, trước mắt rõ ràng Tiêu Anh Phụng là phản thần, chiếu quốc pháp phải đem chém đầu răn chúng, nhưng xin vương huynh giảm lôi đình chi nộ, tạm giam vào thiên lao chờ tra xét rõ ràng, nếu sự thật chống vua ta sẽ bắt hết tùng đảng pháp trường trảm thủ để thị uy quốc pháp nghiêm minh, còn nếu như Tiêu Anh Phụng bị người mưu hại, sẽ thoát cảnh đau lòng như tiên đế giết người ngay…
Tống Trường Thanh: Lời ngự đệ khải tâu hữu lý, nếu ta không anh minh sẽ di hận thiên thu
(chết……….)
Tống Trường Thanh: Ah……
Tống Trường Long:trực điện quân…hộ giá thiên nhan, truy tìm thích khách
Lý Bình Tân:Tên kia…ai sai ngươi thích khách hoàng thượng ? khai…
Thích khách: Có chết ta cũng không khai…tiên phuôn…tiên phuôn ..tôi đã làm tròn trọng trách của người giao…hãy tha tội cho tôi…xin vĩnh biệt …ah…(tự đâm đầu xuống đất…)
Tống Trường Long:Giám sĩ……….bắt Tiêu Anh Phụng tống giam……….
Tiêu Anh Phụng: Tống Trường Long…….

Tiêu Anh Phụng: Ngọc bội cầm tay…nhớ đến ai….ba sinh ước nguyện..mối duyên hài…ngờ đâu tai biến tình ngang trái..mang tiếng phản thần…chịu đắng cay….Tống Trường Long….
(hồi ức trở về…)
Tống Trường Long:Tiêu Anh Phụng….
Tiêu Anh Phụng: Tống Trường Long…
Tống Trường Long:Tiêu Anh Phụng….ngàn mây lướt thướt bay, ngời kheo sắc năm màu. Lung linh trong gió bay đến thiên thai, ta chung nếm hương tiên đào…
Tiêu Anh Phụng: Tình nồng thắm hương duyên, thèm toả sáng lưng trời, ngân nga trầm bổng, thánh thót cung tiên hoà lên tiếng hát câu ân tình
Tống Trường Long:Tâm tư ngất ngây, ta say men nồng hay say dáng hoa yêu kiều? nương tử nàng ơi..ta cần uống say, hãy rót cho ta chung tình ái
Tiêu Anh Phụng: Rượu nồng thắm hương duyên
Tống Trường Long:Lòng ta đắm say nàng…
Tiêu Anh Phụng: Mong sao mãi mãi oanh yến chung đôi
Tống Trường Long:Nương tử ơi….hãy …lại gần nhau…..
Tiêu Anh Phụng: Hí hí…hụt rồi…
Tống Trường Long:Tiêu Anh Phụng….
Tiêu Anh Phụng: Tống Trường Long….
(chấm dứt hồi ức……hic)
Tiêu Anh Phụng: Trường Long…Trường Long….
Tống Trường Long:Thôi hết rồi..hẹn ước ban đầu…chia loan sẽ thuý mắt hoen lệ sầu…..
Tiêu Anh Phụng: Nghẹn ngào chẳng nói nên câu…gần nhau gan tất…như ngàn trùng xa….
Tống Trường Long:Anh Phụng ơi, rồi đây uyển cung buồn vắt huế chơ vơ hiu hắt gió vàng như chia sẽ nỗi đau của Trường Long hoàng ngự đệ…sao chẳng tiếng pháo tân hôn đón mừng cô dâu mới mà giờ đây chỉ có đau thương như bão giông cuồn cuộn ở trong… lòng…ta mơ ước cùng ai lễ bái tơ hồng, mong tiếng nhạc cung đàn vang điệp khúc, cất giọng bổng trầm vui khúc hát tình ca …thế mà nay lỗi nhịp đàn sai, khúc hát vì ai có phải vì ngôi báu khiến nàng vong thệ? Nguyện ước ban đầu chỉ là ảo mộng, bình vỡ gương tan uyên ương đà dứt cánh…
Tiêu Anh Phụng: Ngỡ ngàng đau xót phận hồng nhan, vương chịu án oan khóc bẽ bàng, suối lệ sông sầu ai ngăn lấp, vơi niềm thương cảm hết ly tan…
Tống Trường Long:Canh dài tỉnh giấc cô miên, hồn đơn thấm lạnh ngoài hiên mưa buồn
Tiêu Anh Phụng: Mưa lạnh ngoài hiên hay lệ sầu trong khoé mắt, mà sao ta lạnh buốt cả tâm hồn? tiếng nói vẳng bên tai mà nghe như xa cách ngàn trùng…Tiêu Anh Phụng giờ là tên tội phạm, tội thì chúa phản thần, tội bán nước cướp ngôi vua..ngài còn đến làm gì để mai mỉa rẻ khinh, hay để thương hại kẻ sắp vùi thây đáy mộ? xin chớ tiếc thương và cũng đừng mai mỉa, khi nhân thế đảo điên và lẫn lộn vàng thau
Tống Trường Long:Tiêu Anh Phụng nàng hãy nói thật đi…có phải chính nàng chủ mưu ám sát vương huynh hay nàng vô tội mà có kẻ thứ hai đang trong bóng tối ném đá dấu tay?
Tiêu Anh Phụng: Tống Trường Long …em còn phải nói cách nào để mọi người hiểu rõ khi mà bẫy rập phủ giăng như thiên la địa võng, thâm hiểm vô cùng thủ đoạn quá tinh vi…Trường Long….Trường Long ơi …chỉ có chàng …trong thâm tâm của chàng chàng có tin Anh Phụng này là thủ phạm thí quân chăng?
Tống Trường Long:Ta tin…ta tin nàng vô tội vì tình yêu của ta cho ta nhận ra điều đen trắng và ta sẽ chờ quận chúa Ngọc Châu trở lại…khải tấu vương huynh đèn trời minh xét, cho nỗi ức oan sáng tỏ chốn triều đình
Lý Bình Tân:Kính chào ngự đệ, thần đến hoàng cung để trình án lệnh, thì được biết ngự đệ đến đây
Tống Trường Long:Thừa tướng tìm ta có việc gì?
Lý Bình Tân:Bẩm ngự đệ, gần một trăng thẩm tra..mọi chứng cớ rõ ràng, hình bộ, pháp quan thảo xong bản án, lĩnh thiên nhan thì long thể bất an, ban sắc truyền ngự đệ châu phê làm giám sát chủ trì hành quyết…
Tống Trường Long:Hành quyết ai?
Lý Bình Tân:Xử trảm tiêu Anh Phụng….
Lý Bình Tân:Giáp sĩ….
(dạ…)
Lý Bình Tân:Án thư bút mực….bẩm ngự đệ, án thư bút mực sẳn sàng..mời ngự đệ phê vào bản án…
Tống Trường Long:Xử trảm tiêu Anh Phụng….
Thương đau xé lòng. Tay vun nét mực giết nàng đành sao? Lương duyên ước thề, kiếp sau tao phùng…
Tiêu Anh Phụng: Trường Long….ơi….hãy phê cho trọn quân thần, tròn câu hiếu đạo trọn niềm thâm ân
Lý Bình Tân:Mời ngự đệ phệ vào
Tống Trường Long:Cầm bút châu phê nát taj hồn sầu, thiên thu vạn kiếp kiếp nào trùng quan
Tiêu Anh Phụng: Hỡi Trường Long hỡi chàng…..
Tống Trường Long:Hỡi Tiêu nương hỡi nàng
Tiêu Anh Phụng: Dù xa cách trần gian hồn vương vấn nhớ thương
Tống Trường Long:Để trông, để đợi, để chờ để mong kiê`p sau tái lai hoà duyên giai ngẫu
Tiêu Anh Phụng: Trời u ám màn đêm trần gian phủ tóc tan, Xin vĩnh biệt dương trần hỡi người tình chung…
Tống Trường Long:Nay cách xa nhau rồi, nhưng lòng không xa…..
Tiêu Anh Phụng: Trường Long ơi lưu luyến mà chi hãy mạnh dạn xuống tay châu phê án tử, để kết liễu cuộc đời bất hạnh bạc số vô duyên đeo đẵng mãi ưu phiền, cho máu tim tôi hoà lệ biệt ly tình, sương khói phủ chập chờn hồn trinh nữ, kết liễu cuộc đời oan nghiệt đắng cay…..
Tống Trường Long:Run run nét mực đoạn tình cho tim tôi vỡ cho tan hồn nàng…

Lý Bình Tân:Thánh chỉ…Tống vương sắc phán, Tiêu Anh Phụng mưu phản triều đình, tư thông quốc tặc, mãi quốc cầu vinh…chiếu luật hình xử trảm, tam tộc tru di, ngự đệ Tống Trường Long ấn kí, khâm thử….Trống lệnh……….
Tống Trường Long:Tiếng trống vang vang…. nghe lòng nát tan….rồi……
Tiêu Anh Phụng: Thôi hết mong tương phùng hoà duyên mai trúc, yến oanh….cam chia cách rẽ đôi nào còn bên nhau như thuở nào…
Tống Trường Long:Hỡi trời….oan khiên phân ân tình..
Tiêu Anh Phụng: Thiên thu xa nhau rồi…ngự đệ Tống Trường Long…
Tống Trường Long:Tiêu Anh Phụng….
Tiêu Anh Phụng: Công chúa Tống Ngọc Châu…xin vĩnh biệt….
Thiên Hùng: Tiêu thủ lĩnh yên tâm, đã có nghĩa sĩ Bạch Yến Sang giải cứu….Sát…
(cướp pháp trường………….)
van51284
Member
 
Posts: 107
Joined: Thu Aug 20, 2009 10:01 am

Re: Long Phụng Châu Báo Quốc

Postby van51284 » Sat Jun 19, 2010 8:35 am

Cảnh cuối :
Ba trăng lá rụng non Bạch Yến
Một nỗi cô đơn nặng chữ tình
Ai xui ngang trái đời nhi nữ
Nặng chữ can thường lệ thắm môi
Trường Long anh hỡi…Trường Long hỡi
Anh Phụng ngồi đây đỗ lệ sầu
Kinh thành mù mịt xa, bóng ai như khói mờ tan, như sương phủ giăng hồn ta, nghe tiếng chim từng quy, như tiếng tim sầu bi, dù lòng ta cố quên ai mà niềm vương vấn không phai, lòng mong tắt lịm sao tình dâng cao
Ngọc Lan:Sao chị còn nhớ làm chi kẻ bạc tình đang vong thề bội ước, để mắt kém xanh ma hồng phai thắm phờ phạc tóc mai, dang gió thân ngà, sao không vui thú tiêu giao mà thoả chí kiêu hùng, vỗ gươm gõ nhịp hát lời hào hiệp, tung giáo ngang trời rạng tiếng nữ lưu….
Tiếng chim, tiếng chim quyên gọi đàn ríu rít, nắng lên, nắng lên cao cho hồng má em, em nghiêng mái tranh, bên luỹ tre con đường làng, quê hương chân tình biết bao
Sống yêu đời bình thản với thiên nhiên, chẳng gợn chút tâm tư, chẳng mối sàu gian khổ
Tiêu Anh Phụng: Ngọc Lan ơi…chị cũng muốn nguôi ngoa, những chuyện cũ chìm vào quá khứ, nhưng sao càng cố quên thì cáng nhớ mãi chẳng quên…
Ngọc Lan:Nếu nhớ thì hãy nhớ cảnh Tống Trường Long cầm bút phê án tử, đưa chị ra pháp trường mà chẳng chút thương tình
Tiêu Anh Phụng: Ôi ái tình là sợi dây oan, trói chân dũng tướng buộc tay má hồng, không sấm sét bão giông mà rung động trong lòng, qua cầu mới rõ nhịp cầu, cầu bao nhiêu nhịp là sầu bấy nhiêu…
Ngọc Lan:Sao chị không biến nỗi sầu thành thù hận, tự vạch cho mình cuộc sống tương lai, tìm cho ra kẻ chủ mưu hại chị, tan vỡ mộng ân tình mang tội phản triều ca
Thiên Hùng: Thủ lĩnh…hahahaha….thi lễ cùng đại thủ lĩnh, Thiên Hùng xin báo một tin mừng…
Tiêu Anh Phụng: Thiên Hùng có chuyện gì thế ?
Thiên Hùng: Dạ tôi đang đi tuần núi theo lệ hàng ngày, thấy một chàng trai trẻ thân xác bơ phờ, khát lòng đòi cơm lặn lội đường sâu đi suốt cả đêm thâu, người ấy không ai xa lạ…
Tiêu Anh Phụng: Là ai mà không xa lạ?
Thiên Hùng: Dạ người ấy rất quen ngự đệ Tống Trường Long
Tiêu Anh Phụng: Tống Ttường Long àh?
Thiên Hùng: Phải…Tống Trường Long đã lên non Bạch Yến, tôi đã bắt về trại để chờ nghe quyết định của thủ lĩnh
Tiêu Anh Phụng: Ta….
Ngọc Lan:Đầu mục….hãy giải hắn vào đây
Thiên Hùng: Tuân lệnh….dẫn vào…
Tiêu Anh Phụng: Tống Trường Long
Tống Trường Long:Tiêu Anh PHụng
Ngọc Lan:Quì…Tống Trường Long…sao đã vào đến tụ nghĩa đường của Bạch Yến trại..trước mặt thủ lĩnh ta …tại sao không quì xuống….quì…
Tống Trường Long:Ta ngỡ ngàng đối diện với người xưa đang chễm chệ trên chiếc ghế uy quyền của non Bạch Yến….ngẫm thẹn cho mình ngự đệ quen sống nơi lầu son gác tía giờ phải gian nan lận đận bước phong… trần…cơ tạo trớ trêu vinh nhục xoay vần..
Thiên Hùng: Quì xuống
Tống Trường Long:Ta quì xuống đây không phải vì lòng tham sanh quí tử, mà chỉ để tỏ lòng tạ tội với người xưa, một nữ tướng sa trường hiên ngang chống giặc, giữa triều đình rơi lệ thọ hàm oan, như ngọc bích rạng ngời xanh biếc, ta đã vô tình làm vấy đục nét thanh cao
Ngọc Lan:Thưa thủ lĩnh, kẻ thù trước mặt…chị định thế nào…căng da….lột xác, hay xử bá đao?
Thiên Hùng: Xử bá đao
Ngọc Lan:Lâu la……..
(dạ..)
Tiêu Anh Phụng: Khoan…….tất cả phải chờ lệnh ta, không được vọng động
Ngọc Lan:Tại sao không được vọng động? thưa chị, kẻ đã gây cho chị trăm ngàn thù ngàn hận, kẻ nhẫn tâm phê án lệnh đem chị hành hình, tại sao…tại sao không mạnh dạng trả thù? Bằm xác hắn đền bủ tội ác…lâu la….cung tiễn…trói hắn lại…mời thủ lĩnh giương ucng xạ tiễn, bắn thẳng vào ngực kẻ phụ nghĩa bạc tình
Tiêu Anh Phụng: Không…Ngọc Lan…dù người nỡ cầm bút phê vào án tử, ghép tội ta thí chúa chiếm san hà, nhưng nay thế thời thay đổi nhục vinh, ta đành lòng nào giương ucng xạ tiễn, giết người sa cơ…..
Thiên Hùng: Thũ lĩnh ơi người chẳng nỡ giương cung vì chút lòng nhân nghĩa cho sáng danh nữ kiệt hay chẳng nỡ xuống tay giết người đã cùng thủ lĩnh thốt lời minh san thệ hải hẹn ước ba sinh lệ bái tơ…hồng….
Tống Trường Long:Tên kia mi là ai mà nằng nặc buộc Tiêu tiên phuôn giết ta cắt đứt dải tâm đồng
Thiên Hùng: Ta là người suốt đời bên chân thủ lĩnh dù không được chia ngọt xẻ bùi nhưng cũng từng vào tử ra sanh, thủ lĩnh đừng quên nếu không có nghĩa sĩ nơi đây giải phá pháp trường đưa người trở lại Bạch Yến san thì đã làm quỉ không đầu dưới tay quân đao phủ , còn tên ngự đệ Tống Trường Long đang hả hê bên chén rượu vui chung trà
Ngọc Lan:Phải…vua có luật vua…cướp có luật cướp….cả giang hồ trọng điều nhân nghĩa …ơn đền ơn….oán trả oán….nếu chị không nỡ buông cung xạ tiễn….thì kia chiêng lệnh đánh lên đi…em sẽ thay chị xuyên mũi tên này vào tim kẻ bạc tình…
(xin chờ lệnh thủ lĩnh)

Tiêu Anh Phụng: Dừng lại…các người đừng buộc ta làm điều bất nghĩa dù Tống Trường Long là kẻ bạc tình, tuy chúng ta sống đời thảo khấu vẫn giữ đạo thánh hiền, quân xử thần tử thần bất tử bất trung, Tống Trường Long trước khi đền tội Anh phụng muốn biết người đến để dọ thám để bắt Tiêu Anh Phụng rồi sang bằng Bạch Yến hay vì cảnh ngộ đầy đưa cho người bạc số đến nơi này?
Thiên Hùng: Đó..ngươi nghe chưa? Thủ lĩnh ta hỏi đó sao ngươi không nói? Nói đi……….
Tống Trường Long:Ngẫm thẹn cúi đầu khó tỏ phân, hết ngĩa, hết nhân, hết quân thần, không binh không tướng, không ngôi báu, dấn bước phong trần chỉ một thân…
Tiêu Anh Phụng: Nói thế với ngụ ý gì?
Tống Trường Long:Ngôi báu đã về tay thừa tướng, kẻ chủ mưu bày kế hại Tiêu gia trước trương toà, nàng khẩn thiết van cầu nỗi oan ức, nào ai biết bên trong có người mưu hại, nay vỡ lẽ hỗ thù sầu vạn trượng, tận mặt người xưa ta lỡ khóc lỡ cười, ta bằng lòng chết để oan cừu chấm dứt , để thoả lòng căm hận chứa trong tim, xin được nói tận đáy lòng sâu kín, dù oan trái phân tình tim khắc mãi bóng hình em
Thiên Hùng: Há…hứ…chết đến nơi rồi mà còn khắc mãi bóng hình em….trãi chủ….xin hãy bắn thẳng vào lục tim của nó…để hết còn ghi khắc bóng hình em
Ngọc Lan:Đại thủ lĩnh…chúng tôi đang chờ chiên lệnh
Tiêu Anh Phụng: Lý Bình Tân cướp ngôi…đất nước đang nội loạn, biên cương giặc Phiên vẫn còn lăm le sang biên giới, chờ thời cơ xâm chiếm đất nước ta…nếu nay ta vì thù riêng, thì sẽ là cái lợi cho Phiên bang tặc khấu, các người nói…ta nỡ nào nhìn giọt máu của dân Tống đổ ra vì chút hiềm thù hay sao?
Tống Trường Long:Chí lý….
Thiên Hùng: Thủ lĩnh…..hỡi các đầu mục…hỡi lâu la của Bạch Yến san…chúng ta đã liều sanh tử cướp pháp trường….cứu thủ lĩnh thoát tay của đao phủ …nay Tống Trường Long đã bị bắt …vậy chúng ta phải tha hay giết?
(giết…giết)
Tiêu Anh Phụng: Không….Tống Trường Long….
Tống Trường Long:Tiêu Anh Phụng…hỡi chư nghĩa sĩ Bạch Yến san, Trường Long này chẳng phải kẻ tham sanh quí tử…nhưng trước khi để các người toại nguyện kết liễu cuộc đời Trường Long, ta thiết tha kêu gọi tấm lòng yêu dân, hãy đứng lên tiêu diệt gian thần, đem lại thanh ca cuộc sống thanh bình, Anh Phụng ơi kiếp này ta lỗi hẹn, mong hãy niệm tình quên hết thù xưa, bái biệt vương huynh hiếu thân em lỗi đạo, vĩnh cách dương trần hẹn kiếp lai sinh
Tống Ngọc Châu: Hoàng huynh…..
Thiên Hùng: Quận chúa Tống Ngọc Châu,
Tống Ngọc Châu: đứng giữa đất trời, trước nghĩa sĩ Bạch Yến san đang ngùn ngụt lửa thù quyết hạ sát Tống Trường Long ngự đệ, tôi xin nhận mũi tên báo hận để giọt máu Ngọc Châu loan đỗ xoá oan…cừu…..
Tiêu Anh Phụng: nỡ nào nhìn Ngọc Châu gánh chịu thương sầu….
Tống Ngọc Châu: hiền tỷ ơi đội nguyệt mang sao tuấn mã dặm trường tung vó kí, em vội vã hồi triều thì hay tin chị thọ hàm oan, thì được biết Lý Bình Tân chiếm đoạt cơ đồ, vùi nhân sinh trong rừng đao biển máu xin thương xót lương dân mà vun gươm khử bạo, hồn Tống Ngọc Châu ngậm cười nơi chín suối…..xin vĩnh biệt….
Tiêu Anh Phụng: Ngọc Châu…..Ngọc Châu ơi lòng ngọc Châu trong sáng như gương, Tiêu Anh Phụng nghiêng mình kính phục, oan gia nghi giải bất nghi kết, huống hci chúng mình đã thề đồng tử đồng sanh
Tống Trường Long:Ngọc Châu hãy để anh chấm dứt nghiệp oan dai dẳng
Tống Ngọc Châu: Không …hoàng huynh là hậu đệ duệ Tống bang thì cần phải sống, kêu gọi toàn dân họp lại cứu san hà, đây là mật thơ của Lý Bình Tân cấu kết với Phiên triều, chịu cống lễ xưng thần cắt nữa gian san cho giặc, dịp may bắt được em đã giết chết kẻ đưa thơ, thưa chư nghĩa sĩ….trước ách nước, nạn dân phản thần bán đứng non sông, lũ giặc Phiên tràn sang xâm chiém , là kẻ sĩ đừng đứng nhìn nước mất , hãy vun kiếp phủ đời dẹp loạn trừ gian….
Tiêu Anh Phụng: Hỡi chư bằng hữu Bạch Yến san…nghe chỉ của ta thế thiên hành đạo, diệt bạo trừ tà, nay đất nước khuynh nguy ngoài biên thuỳ giặc tràn san thôn tính, trông kẻ gian biến dị đang gây cảnh điêu tàn, dù chúng ta là thảo khấu lục lâm nhưng không thể quên mình là dân Tống , nay non sông ly loạn chúng ta có thể bỏ mặc dân chúng điêu linh chăng?
Thiên Hùng:Thay …phò nguy, trừ gian diệt bạo
Tiêu Anh Phụng: Hay hay lắm…hahahaha…cho sáng dạ trung can, rõ lòng hào hiệp, thù riêng tạm gác vì non sông đại cuộc cờ nghĩa giuơng cao, Bạch Yến san sẽ là lá chắn giữ quê hương, là đạo quân tinh nhuệ cứu san hà…
Ngọc Lan:Chúng tôi nông nổi dại khờ xui thủ lĩnh, đẩy thủ lĩnh vào đường bất trung bất nghĩa, xin thủ lĩnh giáng tội Ngọc Lan
Thiên Hùng: Không, chính Thiên Hùng lòng dạ hẹp hòi ích kỷ, chỉ vì không suy nghĩ, thủ lĩnh xin hãy trừng phát Thiên Hùng
Tiêu Anh Phụng: Không, không có ai có lỗi cả…chẳng qua là tất dạ trung thành, giúp ta rửa hận
Thiên Hùng: Đa tạ thủ lĩnh….còn ngự đệ…xin tha lỗi xúc phạm đến cành vàng
Tống Trường Long:Không….tráng sĩ đối với ta vô tội, chính ta là người có lỗi với Tiêu…Tiêu Anh Phụng xin nàng cho ta tạ tội
Hồng Bích:Thưa thủ lĩnh, có một người sặp bẫy của ta….lâu la truy ra…là Tống triều hoàng đế…em vội bắt về đây
Tiêu Anh Phụng: Các em không được vô lễ, hãy mời vào…
Tống Trường Long:Vương huynh….
Tống Ngọc Châu: Vương huynh….
Tiêu Anh Phụng: Dạ, tội thần Tiêu Anh Phụng xin bái kiến thiên nhan

khúc cuối....
Tống Trường Long:Nàng đẹp tựa tiên nga, dáng thướttha yêu kiều, thoảng nhẹ hương thơm hương tóc mây, như say hồn ta
Tiêu Anh Phụng: Trường Long chàng ơi…ta mãi bên nhau, yêu mãi nghe anh, thuyền sông ân ái, đến trăm năm không xa lìa ….
Tống Trường Long:Trời hồng ngập lung linh, ta có nhau trong đời, rượu hồng chung ly nhập chén say uống say bao tình ái
Tiêu Anh Phụng: Kiệu hoa chờ ta đón rước cô dâu, làm lễ tơ hồng hoà duyên giai ngẫu, suốt kiếp bên nhau không xa lìa…
van51284
Member
 
Posts: 107
Joined: Thu Aug 20, 2009 10:01 am

Re: Long Phụng Châu Báo Quốc

Postby thanh_thu_113 » Fri Jul 02, 2010 11:54 pm

4 câu thơ đầu mỗi cảnh của ai mà hay quá vậy? em thích... :ym8:
thanh_thu_113
Member
 
Posts: 186
Joined: Thu Apr 23, 2009 8:08 am

Re: Long Phụng Châu Báo Quốc

Postby bachyen » Thu Aug 19, 2010 8:28 pm

Bạn van51284 ơi, mình có thể copy lời của tuồng này lên các trang web khác được không bạn? để nhờ mọi người ghi chú các điệu trong tuồng rõ hơn. Như vậy được không bạn? Mình phải xin phép bạn mới dám up lên các web khác những web mà có nhiều người cũng yêu thích bộ môn cải lương như mình và cùng nhau chia sẽ kiến thức.
Cảm ơn bạn nhiều.
bachyen
Member
 
Posts: 2
Joined: Tue Aug 10, 2010 10:31 pm

Re: Long Phụng Châu Báo Quốc

Postby van51284 » Fri Aug 20, 2010 8:05 am

Cứ tự nhiên đi bạn Bachyen ơi, càng có nhiều người xem càng tốt chứ
van51284
Member
 
Posts: 107
Joined: Thu Aug 20, 2009 10:01 am

Re: Long Phụng Châu Báo Quốc

Postby van51284 » Fri Aug 20, 2010 8:07 am

À, khi nào bạn biết tên các điệu trong tuồng thì nhớ bổ sung dùm mình nha. Thanks
van51284
Member
 
Posts: 107
Joined: Thu Aug 20, 2009 10:01 am

Re: Long Phụng Châu Báo Quốc

Postby bachyen » Wed Aug 25, 2010 1:41 am

ừa, vậy thanks bạn nhiều nha. Khi nào xong mình sẽ post bổ sung.
bachyen
Member
 
Posts: 2
Joined: Tue Aug 10, 2010 10:31 pm

Next

Return to Lời Bài Hát/Kịch Bản

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 1 guest