by van51284 » Sun Jan 17, 2010 12:29 am
Cảnh 11 : Lưu Bị và Tôn Thượng Hương(Lưu Bị và Tôn Thượng Hương đánh nhau với quân Tào Tháo bị thua, Thượng Hương bị thương)
LB : Quận chúa, quận chúa có sao không?
TTH : Dạ, dạ không, tạ ơn Lưu Hoàng thúc đã cứu mạng. Nếu không có người thì tôi đã mạng vong
LB : Xin quận chúa đừng nói vậy, chúng ta cùng là chiến hữu, đỡ giáo cho nhau là lẽ thường tình. Kìa, quận chúa định đi đâu?
TTH : Tôi muốn tìm đường về Giang Nam cho kịp
LB : Không, quận chúa bị thương như vậy, đi chưa được nửa đường, tôi sợ trời đã tối. Tôi nghĩ đêm nay hãy tạm nghĩ nơi đây, hừng đông sẽ lên đường
TTH : Đoàn xe lương đã mất về tay Tào Tháo, tôi thực là bất tài, mặt mũi nào dám nhìn tam ca
LB : Quận chúa, Châu đô đốc là người đại lượng, biết người, biết ta, quận chúa không cần phải lo lắng như vậy
TTH : Lưu hoàng thúc không biết tam ca của tôi đâu, ảnh coi trọng giang san hơn tất cả và đòi hỏi ở mọi người phải hết lòng vì nghiệp lớn
LB : Đông Ngô thiệt là may mắn mới có được một vị tướng soái như Châu đô đốc
TTH : Lưu hoàng thúc, cuộc chiến hôm nay chúng ta là bạn, người vì Thượng Hương mà không ngại thân mình, nếu mai đây lỡ xảy can qua, giữa Ngô trào cùng Kinh Châu sẽ ra sao, ta trở thành cừu nhân, chiến cuộc đôi đàng chỉ có giáo gươm
LB : Tranh chấp giang san, chỉ thêm khổ dân lành long của tôi chỉ muốn thanh bình, nếu phải mất Kinh Châu thành, tôi cam đành chẳng tiếc chi
TTH : Vậy sao người kết giao/ cùng Đông Ngô để chống quân Tào
LB : Tào a man soán đế nghịch long, giết hại người vô can. Còn Giang Đông đô đốc tâm người rộng lượng, sẽ tạo được quốc chánh ấm no, đâu nhất thiết phải tranh đương, mãi xoay vần trong gió bụi chinh yên
TTH : Lâu ngay, nghe nhân gian truyền rằng Lưu hoàng thúc là người nhân hậu, nay được tận tường, quả thật không sai, thật kính phục
LB : Có gì đâu mà quận chúa tặng lời thán phục, tôi chỉ là một gã nghèo nàn sống qua ngày bằng nghề dệt chiếu, vì vận nước trong thời điên đảo mà kẻ thẩt phu phải gánh vác san…hà….càng lăn xả chiến chinh càng thương xót dân lành, mong một ngày thanh bình ta lui miền hoang dã, bầu rượu túi thơ vui đời sơn thuỷ ngao du, lòng chẳng mong san hà vương đế, một đời người vinh hiển có là bao, sống cho vuông tròn nghĩa nhân để khi mạng thác chẳng vướng bận oán hờn
TTH : Nghe bao lời cho tâm thức tỉnh, càng thương đời bao cảnh hơn thua, vinh quang tranh giành cho vô vị, chỉ tội dân lành chịu lắm đau thương
TTH : (hát điệu đoản khúc lam giang) Dằn hờn lòng tư lương, hãy vững tâm chớ nên chùng chân, nhìn dân chúng trong đau sầu, gian nan đâu màng/ mong ngày tươi sang ớ ơ.. lời chân tình xin khắc ghi/ mong thái an thanh bình nước non
LB : Không ngờ quận chúa tuổi trẻ vậy mà mang tâm hồn của 1 vị quân chủ, làm kẻ nam tử như tôi cũng không thể bì kịp
TTH : Từ nhỏ, tôi vốn được nuông chìu, nay được theo hầu bên cạnh Lưu hoàng thúc, thấy mình được may mắn, học hỏi nhiều hơn
LB : À kìa, quận chúa, quận chúa thấy người ra sao?
TTH : Tôi, tôi lạnh quá
LB : Để.. để tôi chạy đi kiếm củi đốt lửa sưởi ấm cho quận chúa nha
TTH : Không được đâu, đốt lửa sẽ có khói, nếu quân Tào còn ở đây, sẽ nguy cho Lưu hoàng thúc. Tôi, tôi chịu được mà
LB : Trời ơi, lạnh như vầy đây mà. Quận chúa, tôi..tôi..xin lỗi…mạo phạm.
(Lưu Bị ôm Tôn Thượng Hương)