Cảnh 19 : Châu Du cản đường Tôn Thượng Hương và Lưu Bị
TTH : Tam ca!
CD : Lưu Bị, đường đường là một đấng tu mi sao không cùng ta sa trường đối thương đọ sức, (hát) mà lại đang tâm xảo ngử lời yêu thương để lừa dối một ân…. tình…. Nhục chí nam nhi/ còn gì là quân tử á a…/ đạo nghĩa vợ chồng ba sinh lời minh thệ/ cớ sao xem thường/ hỡi lòng dạ tiểu nhân
TTH : Tam ca! xin hiểu dùm mà giảm cơn giận dữ ớ ơ.. xin huynh hãy thương tình/ đừng xúc phạm lời đắng cay ơ…
CD : Em biết được gì/ tuổi hãy còn ngây thơ/ đâu rõ tâm người tráo trở lọc lừa lòng dạ hiểm sâu
LB : Quyết chẳng dối gian tôi yêu nàng chân thật ơ ờ chứng có đất trời/ Lưu Bị lòng à thẳng ngay
TTH : Duyên nợ đôi đàng/ chỉ hồng đã se tơ ớ ơ/ huynh cứ trách em đi/ lỗi lầm em xin nhận ơ ờ
LB : Dẫu ba đào sóng dữ ta quyết chẳng xa nàng/ nếu phải chôn đời vì em ta chẳng oán than
CD : Đừng hòng qua mắt ta bởi những lời ngon ngọt/ muốn giữ thân mình/ thì hãy trao lại Ngô Quận nương
TTH : (vọng cổ) Tam ca! ân tình hai em bởi nợ bởi duyên nên tình phu phụ, đừng rẽ thúy chia uyên gây oan trái đôi… đàng….. gian nan đã khắc ghi ơn nghĩa đã trao lời
LB : Nàng đẹp nhân tâm cho lòng ta bỡ ngỡ/ những tưởng đã chôn vùi băng giá tình yêu/ lời trao ân tình trọn đời không thay đổi/ trời sao không thương khiến tình mình chia rẽ
TTH : Phu lang hỡi phu phụ thề nguyện chung kiếp/ xin chết cùng ai cho trọn đạo phu tùng.
CD : Giỏi cho hai người, đứng trước mặt ta mà thản nhiên lơi lả trao tình
TTH : Tam ca!
CD : Thượng Hương!
TTH : Dạ!
CD : (hát bài Cánh Nhạn Minh Tâm) Vì lẽ đâu bôi xóa bao lời xưa/ Đông Ngô đành phải oán hờn vì em. Chốn/ Kinh Châu xa vời, bước/ chân xa thâm tình/ đành phôi phai hiếu trung/ vì tơ duyên ái ân, cớ sao/ trái ngang/ đã quên ước giao hờ hơ cùng ta trao gởi/ lời trôi theo gió mây/ hờn lòng thêm xót xa/ em nỡ tâm sao đành trao tình ngoại bang
TTH : Lòng hiếu trung em quyết không hề sai/ Kinh Châu hòa nghĩa/ thái bình từ nay
LB : Nghĩa/ thông gia đôi đàng/ chốn/ Đông Ngô thâm tình/ lòng không mong đế vương/ nguyện không gây chiến chinh
TTH : Hỡi huynh/ hiểu cho/ hãy thương chớ ơ gieo hờn gieo ân oán
CD : Giờ ta mang đớn đau/ tình đành thôi rã tan/ thôi nói chi thêm phiền ta quyết lòng chẳng tha
Tiểu Kiều chạy vào : Châu huynh!
TK : (hát điệu A nàng) Hãy nghe lời tham kiến chiếu truyền ban cung chương/ nghĩa gia đình se kết lẽ nào gây oán cừu
CD : Lòng ta đa mang hiếu trung ai nào đâu hiểu cho tâm tình/ hờn nơi Kinh Châu kế mưu se tình duyên cách chia lòng này
TK : Dằn nỗi/ tư lương/ tình xưa/ hãy nên vùi chôn/ gìn chữ/ trung quân/ đừng nên/ trái nghiêm luật ban
CD : Duyên xưa đã phôi phai/ huynh đâu hờn phân ly/ vì Đông Ngô cam thác oan ta loạn quân quyết lòng nơi đây
TK : Thống thiết/ xin nén hờn căm/ xót thương lời em gìn câu quân pháp
CD : Đừng nên/ nhiều lời chẳng nghe/ dù sai quân pháp…đành….thôi….
(Châu Du xông vào giết Lưu Bị, Thượng Hương cản và đâm Châu Du một nhát)
TTH : Tam ca, tam ca!
CD : Đi, đi khỏi Giang Đông. Ta bảo đi!
(Thượng Hương đỡ Lưu Bị đi)
TK : Châu huynh! Châu huynh!
CD : Thượng Hương…dẫu biết người đã xa mà sao ta vẫn không cam ờ…lòng… tại sao em nỡ dẫm nát tim này/ tan hết nghĩa ân tình/ bao lời hứa thuở xưa á a…/ kia vạn hùng binh/ không nao lòng Châu gia/ mà nay lại não nề/ phải thua nhường nhục nhã bời vì ai
TK : Bao nhiêu hận lòng đau đớn/ Châu huynh hãy trách Tiểu Kiều/ em xin chịu trọn đời/ miễn huynh được bình an
CD : Ta/ trách ai/ duyên kiếp đôi đường vì ai. Trách người sao đoạn nghĩa xưa/ hay bởi ta không vẹn chữ tình/ hay bởi tại lão tơ hồng/ se mối duyên lành về Kinh Châu cách xa/ để nơi đây vắng bóng người thương
TK : Duyên chẳng chung đường mà tâm mới yêu/ do trớ trêu biết nói cùng ai.
CD : Lưu Bị, hahaaa…..không ngờ Châu Du này lại mất Thượng Hương về tay ngươi
TK : Châu Du, duyên nợ là trời cho, càng giận càng trách chỉ làm cho đôi bên thêm sầu hận
CD : Ta không trách Tôn muội ở chữ tình, nhưng ta hận Thượng Hương sao chọn ngay Kinh Châu mà phản lại Ngô triều. Lưu Bị có Thượng Hương trong tay, ngày nào ta mới chiếm được Kinh Châu bảo toàn cho Đông Ngô về sau
TK : Bây giờ thì muội đã hiểu tại sao huynh mất Thương Hương, anh lúc nào cũng Ngô trào cũng Giang Đông, còn tình yêu kia là hàng thứ, trong khi đó Lưu Hoàng Thúc thì quyết sống chết vì Thượng Hương
CD : Tiểu Kiều
TK : Huynh muốn trừ Lưu Bị để lấy Kinh Châu chứ nào phải vì Thượng Hương, trong tình yêu, người ta thường mù quàng, huynh thì ngược lại, huynh lý trí quá, huynh dung người như nước cờ, em mừng cho Thượng Hương về Kinh Châu mà được tôn sung như bà hoàng, chứ còn ở bên huynh, cô ấy chỉ là một cái bóng mờ.
CD : Còn em? Em muốn làm vương phi của Tào Tháo không? Có cần Châu Du này cầu cạnh nó để em được rực sáng không? Có cần tôi mù quàng như vậy không? Các người muốn sang cả ngôi vị hoàng phi mà không nghĩ đến an nguy san hà. Đi đi, đi hết đi
TK : Anh…anh…
CD : Đi
TK : Anh thật vô tình mà
(Tiểu Kiều khóc và chạy đi)