Lối
Con chim sắt đã lao vào trong tuyết trặng
Bỏ lại nơi nầy tâm sự kẻ ly hượng
Tôi đứng đây để mà nhớ mà thương.
Mà chờ đợi ngày về trong mộng tưởng.
Không tiễn đưa ai bởi không ai để mình đưa tiễn, thế sao những buổi chiều mưa lạnh tôi lại đến đây để nhìn phi cơ cất cánh khuất dần trong khói trắng...
Vọng Cổ
1....sương mờ. Phải chăng nhớ quê hương và trông đợi ngày về. Kẻ vẫy khăn tay chào người ở lại, kẻ vội vàng nhấc mớ hành trang, nghe họ chúc nhau câu thượng lộ bình an tôi nghe rưng rưng từng giọt chảy trong hồn, vội gục đầu cúi mặt quay lưng để cố ngăn đôi dòng nước mắt.
2. Nặng trĩu tâm tư khi làm thân viễn xứ nên một lần đi là khó thể quay về. Làm kẻ ly hương với tháng đợi năm chờ. Khói phi cơ đã tan dần trong mây trắng sao tôi vẫn còn đứng lặng để nhìn theo, một đàn chim vỗ cánh bay mau trời ủ dột như nỗi sầu lữ thứ. Tôi muốn mượn cánh chim gởi về đất mẹ những tâm sự buồn của một kẻ lìa quê.
Thơ
Đất khách bơ vơ lạ bốn bề
Nên lòng cứ mãi nhớ thương quê
Mùa xuân về nữa, xuân về nữa
Tuyết trắng rơi nhiều dạ tái tê
Mỗi bận xuân sang tôi thấy lòng se lại nhớ làm sao hương vị của...
Vọng Cổ
5....quê nhà. Dưa hấu Gò Công bưởi ngọt Biên Hòa, rượu Bà Điểm nem chua Thủ Đức, cam Cái Bè măng cụt Lái Thiêu, múi sầu riêng ngon ngọt biết bao nhiêu, cơm nấu gạo nanh chồn thơm bát ngát, mùi hương khói lẫn trong tiếng pháo, mấy cành mai nở rộ đón giao thừa.
6. Xuân đất khách lạnh lùng mưa tuyết đổ, đâu phải xuân quê nhà nên cây cỏ xơ rơ, ôi biết bao giờ được trong thấy cảnh xuân xưa, ngày về quê củ vẫn nay lần mai lựa, xuân năm trước hẹn mùa xuân tới, xuân năm này lại hẹn đến xuân sau.
Âm thầm năm tháng qua mau
Xuân này đến nữa là bao xuân rồi
Nóc giáo đường lạnh lẽo đứng trơ vơ,
Vài chiếc lá dật dờ bay trước gió
Tuyết rơi trắng xóa chân cầu
Mùa xuân đất khách ai sầu hơn ai.
Viễn Châu