Lên chùa, hình như là có giác quan thứ sáu, chưa có dựng cảnh mà Ti nhè đúng chỗ sẽ quay mà leo lên mấy dốc đá ngồi cho... muỗi đốt chơi. Cảnh buổi sáng thật là mát , nhất là ngồi trên dốc đá cheo leo mà suy ngẫm đời, xa xa nghe thoang thoáng tiếng niệm "nam mô a di đà phật", đúng là "dừng chân đứng lại trời non nước, một mảnh tình riêng ta với ta". Sau ngày đó tôi sẽ phải tiễn một người bạn đồng hành về lại cố thổ, nên không khỏi bùi ngùi hối tiếc thời gian cùng nhau cười đùa, cãi nhau về kịch bản, cách dựng tuồng, rồi gây nhẹ nhẹ với nhau vì nàng cứ hỏi bí tôi không, biết tôi không trả lời được mà cứ dồn tui vào con đường cùng. Không biết bao giờ mới có thể làm lại một cuộc du sơn thưởng ngoạn này nữa. Có thể là không bao giờ có lần thứ hai
Ngẫm nghĩ sự đời không được với mấy con muỗi, nên tui xuống núi làm dân sướng hơn... hehehe.
Gặp má Đáng là Ti nói liền "Má, chút Má trị Vũ Linh dùm con nghen Má." Má cười "nó mà tới là nó la đủ người hết, không tuồng tích thì thiết kế, đạo diễn, la xong rồi thì Má mới nói chuyện với nó được." Mấy người chung quanh đổ dầu vào lữa "Chị Đáng có mặt mà Vũ Linh dám chưa tới nữa hả?" Má Đáng cười giòn, thế là má làm một giai thoại về Vũ Linh. Toàn là chuyện vui và khen Vũ Linh chứ không có chê trách. Má còn nói trong các đoàn diễn, đoàn của Vũ Linh (Lâm Đồng) là vui nhất -- "diễn xong là nó nói chuyện chọc cười tới sáng. Chí Bảo ôm mền gối xin ngũ chung với má Đáng tại anh 5 ổng chọc cười quá chịu không nổi." Còn không thôi thì tự dưng 3 giờ sáng má đang say ngũ, mà quên khóa điện thoại, Vũ Linh gọi, hỏi "chị làm gì vậy", má la trời "thì tao ngũ chứ 3 giờ sáng mà em nghĩ chị làm gỉ" Bên đầu dây kia, em Linh thủ thỉ tâm sự tỉnh bơ một lèo tới 5 giờ sáng, nói xong cái em nói "thôi em để chị nghĩ, ngũ ngon nghen chị ". Má à cho ông cúp điện thoại rồi má dậy luôn chứ sáng rồi ngũ gì nữa.
Đang ngồi nghe chuyện tiếu lâm có thật của má Đáng là một dàn xe hơi chạy lên. dẫn đầu là xe anh Linh, sau đó là một chiếc Toyota Camry mới sáng loáng, sau nữa là 2 chiếc xe hơi 4 chỗ. má Đáng nói fans trung thành của Vũ Linh. Anh Linh bước xuống xe là bắt đầu tiếng lanh lảnh như lời má nói. Anh than hồi tối hôm qua về nhà tới 3 giờ đêm, bước lên lầu không nổi luôn. Má nói "thằng Linh có được nhất là ở chỗ không bao giờ nó nhận show nếu đi quay phim. Chuyện nào ra chuyện nấy, chứ không có ráng ôm show."
Anh xuống xe là nhập cuộc vô liền, thay đồ rất nhanh và quay liền. Anh canh cả lối vô lối ra của bạn diễn. Có lẽ vì vậy mà anh hay bị cái liếc nhìn ra ngoài. Anh đang diễn ngon lành với Lê Tứ, phụ cảnh là Chinh Nhân đỡ Ngân Tuấn đi. Hai người đi ra, tự nhiên a Linh đứng phất cái tay nói "eee^ eee^, hồi nãy vô chỗ nào mà ra chỗ đó!" Có nghĩa là máy quay là của đạo diễn, nhưng màn diễn là a Linh làm chủ tình hình.
Đứng diễn chung với a Linh phải lì mới được, tại ảnh hay la lắm , chả trách sao mấy cô đào khóc sướt mướt. Má Đáng nói "nó thương nó mới la, chứ còn nó không thèm để ý thì nó kông thèm nói tới đâu".
À, lúc thâu tiếng, Hiếu Cảnh nói câu "dạ có... muốn vào gặp vua". A Linh "Ờ... cái gì? cái thằng đó là gì của vua?... ông nội vua hả? tự nhiên ở đâu nhảy ra đòi gặp vua ngon dữ vậy hả? Chắc kiểu này tui hát cương quá." Hiếu Cảnh cười đổ thừa "tại viết sao tui đọc vậy."
Đóng xong cảnh này lại cuốn gói đi chỗ khác nữa.
Chỗ này thoáng mát, rộng rãi, cảnh mái nhà cổ thật đẹp , lại có hồ sen rộng đẹp. Đang trời nắng đẹp, trời chợt đổ mưa ào ào khoảng 10 phút. Từng cụm người che mưa dưới mái cổ. Hình ảnh thật đẹp mà cũng thấy thương cho cảnh làm phim bị đình trệ vì trời mưa.
Trời hết mưa là tranh thủ dựng cảnh mới liền. Quay liền 2 cảnh thì trởi lại đổ mưa tiếp. Lúc này sấm sét bắt đầu rầm rú, mưa như trút nước ào ào, trời tối sầm, nhìn cảnh bên ngoài với ánh đèn lồng treo trên các mái nhà, úi chà... tưởng y như cảnh Tàu trong chuyện tả chốn phiêu bồng. Đẹp thiệt đó, mơ mộng gì đâu đó. Lâu lắm rồi Ti mới thấy cái cảnh sấm chớp và nghe sét đành ầm ầm trong tiếng mưa đổ ào ào này. Ti cứ ngồi khen cảnh đẹp hoài. A Linh đi ngang hỏi có ăn cơm chưa, Ti nói "thôi, hôm qua anh nói em ăn hết cơm nên em nhịn đói". Ông lại hứ cho 1 tiếng rồi cười. Ti học được cái hứ này, cho nên trong phim trường, anh cũng hỏi Ti ăn gì hông. Ti nói dạ thôi, em ăn hết đồ rồi anh la. Ông vừa hứ xong là Ti hứ lại liền. Ông trợn mắt cười "ui trời"
Còn một chi tiết rất đặc biệt nữa mà quên nói. Đoạn diễn ở ngoại cảnh có a Linh và NTuấn đúng là "trời cao nhỏ lệ" !!! Vì đoạn này có câu thơ "Trường giang lặng lẽ nước trôi. Hoa người chung một nỗi sầu. Chiều rơi tan tác nhuốm màu ly tan" Cảnh sau lưng là hồ, cây liễu rũ chung quanh. NTuấn đang diễn thì mưa bắt đầu đổ nhẹ xuống, định ngưng quay thì a Linh "chơi luôn Hoàng", thì Hoàng chơi luôn Hoàng sợ gì ai "máy chạy". Đoạn a Linh hát càng thê lương nữa, gió thổi rơi lá ào ào, mấy cành lá phất phơ , gió thổi nứơc trong hồ chuyển dòng mạnh... Ti đứng mà cứ chặc lưỡi tấm tắc khen đẹp suốt thời gian.
Ngày hôm sau a Linh cũng có nhắc tới chuyện này. Anh nói trời hay cho cảnh nghệ sĩ. Anh nói với má Đáng là nhớ lúc quay Tỉnh Anh Bán Chiếu, anh có gằn giọng trước với Nguyễn Hoàng rồi, lúc đó là cảnh anh đang nhập tâm diễn đừng có cắt đừng có dừng để anh diễn một hơi cho hay , "vậy mà đang vô câu vọng cổ nước mắt đang long lanh mà nó la cắt một cái có tức hông. Lúc đó tự nhiên trời chuyển tối sầm, không mưa mà gió giông nó kéo đen cả trời "
À, thêm 1 chút câu thoại vui hậu trường nữa
A Linh nói với người nhà là cho anh ăn cái gì có nước súp. Người đó nói có cháo huyết. Anh lắc đầu hông chịu. Chừng 5 phút sau, Châu Tuấn đi vào nói "anh 5 ra ăn". Anh 5 hỏi ăn cái gì. Châu Tuấn trả lời "dạ nước cháo". A Linh nhíu mày hỏi "ăn cái gì". Châu Tuấn vẫn nhẹ nhàng chậm rãi nói "nước cháo", sẵn giọng anh nói "trời đất ơi , hết chuyện cho tui uống nước cháo , ai bịnh hoạn mà uống nước cháo vậy?" Châu Tuấn cười cười nói "em đâu có biết, họ kêu em vô mời anh ăn nước cháo, tại anh nói anh muốn ăn cái gì có nước" A Linh kêu trời lật đật đứng dậy lắc đầu đi ra ngoài. Ti ngồi mà mắc cười quá chừng. Cười là vì anh chàng Châu Tuấn hiền thì thôi , ăn nói nhỏ nhẹ giống như ai biểu nói gì lập lại như vậy. Còn anh Linh thì cái tánh tình sống động của ổng lúc nào cũng có sẵn.
Tới chiều , đang thay đồ để chuẩn bị quay, thì anh...ràm "tui không ngờ cả cái Sài Gòn này, biết bao nhiêu tiệm mì hủ tiếu mà mấy bà cho tui ăn... mì gỏ !!! Ra tới đầu đường biết bao là tiệm mì, nghĩ sao mà kêu mì gỏ cho tui ăn !!! Chết thiệt!!! "
Tối tối nữa thì kỳ này có lẽ anh kinh nghiệm, nên rất kỹ lưỡng dặn dò người nhà làm đúng ý anh " Em đói bụng quá chị P ơi. Chị làm ơn chị chạy đi mua dùm em 1 ổ bánh mì há. Rồi chị chạy tới tiệm cơm tấm bì chả há, chị mua dùm em 1 chút bì. Bỏ bì vô bánh mì dùm em nghen chị P, cho em chút nước mắm nữa nghen" Một chút anh đi ra rồi đi vô, Ti nghĩ là ông quất xong cái ổ bánh mì. Ti hỏi anh ăn có được ngon hông. Anh gật đầu lia lịa đôi mắt sáng lên.
Sau buổi quay anh có mời mấy người về nhà anh nhậu. Vân Hà nói "anh 5 bỏ tiền lo nồi lẫu đi. Em chịu thùng bia" Anh 5 khoái chí "rồi quất luôn". Mấy người hỏi nhà anh có gì ăn hông, anh chống nạnh giống như đang bị chơi chữ vậy "nhà anh đầy đồ ăn cho mấy đứa tha hồ ăn ". Má Đáng thì nói "nhìn cái tủ lạnh nhà nó như cái chợ Sài Gòn, muốn ăn gì cũng có."
Ngày cuối cùng quay phim, a Linh hỏi Ti muốn ăn gì, Ti mời ngược lại anh đi ăn chung với bên này , anh lắc đầu "hông được em ơi , anh bị đám kia bắt rồi." "Đám kia" là bên dàn quay của đạo diễn Nguyễn Hoàng. Vừa xong cảnh cuối, nói câu "cám ơn tất cả" thì ông đạo diễn tiếp "xin mời tất cả ra quán nhậu cách đây 100m có lẫu dê ngon số một để chúng ta cùng nhau thanh toán ân oán". A Linh nghe giựt mình "nói nghe ghê vậy, ân oán gì trời". Anh Hoàng rủ Ti đi ăn lẫu, nhưng lẫu dê mà có nhậu nữa thì thôi, để mấy đấng mày râu họ "có tửu như kỳ hữu phong" đi, mình nhập hội làm gì cho phá mồi của họ.
Nhớ thêm 1 chuyện nữa. Lúc diễn với Chinh Nhân, Chinh Nhân lỡ cái gì đó, a Linh ảnh la còn kèm theo "Làm sai nữa là bấm máy gọi Bạch Mai tới đứng đây dạy lại". Người ta làm sai thì ảnh la, tới chừng anh... trật đâu có ai dám la. Đổi lại thì anh làm gương mặt hiền khô cười tươi còn hơn hoa quơ tay xin cho quay lại.
Trong đoạn diễn với má Đáng, anh nghe không kịp anh la "nhanh quá hà", má Đáng nhìn anh , có lẽ anh hiểu ý liền là mình đổ thừa... bậy, nên anh rụt vai lại, đưa vạt áo che mặt cười hì hì rồi đầu ngã qua vai má Đáng... nhõng nhẽo, công nhận gương mặt anh lúc đó nhìn dễ thương thiệt đóa
Còn phần này là tui dễ chương nhất trên đời theo định nghĩa của riêng tui. Số là đang đứng coi dựng cảnh với a Linh và đạo diễn Hoàng. A Hoàng chỉ mấy vách đá trên núi nói là sáng sớm tới anh phải cho người lên sơn mấy vách đá để cảnh quay cho đẹp. A Linh đứng cười hì hì. Còn Ti thì giựt mình hỏi lại "trời, vậy hả anh? Sơn hết mấy cái vách đó hả anh Hoàng? Wowww !!!" A Hoàng cười. A Linh quay qua nhìn Ti nhăn mặt chậc cái lưỡi hơi nghiến răng 1 tí "cái con T này, còn vậy hả ?" Ti nhíu mày hông hiểu ý anh. Ông đang cầm cây quạt, ông xỉa cây quạt chỉ về hướng núi xỉa xỉa nói "em nghĩ sao mà đi tin tụi nó leo lên sơn hết mấy cái vách núi đó?" Ui, thì ra ông Hoàng chơi quê tui. A Hoàng cười hì hì bỏ đi chuẩn bị quay, Ti thì đứng đó đành mím môi trừ thôi
|