VuLinh.net's Forum

Diễn đàn của VuLinh.net
It is currently Mon May 20, 2024 11:22 am

All times are UTC - 8 hours




Post new topic Reply to topic  [ 104 posts ]  Go to page Previous  1, 2, 3, 4, 5 ... 7  Next
Author Message
PostPosted: Thu Oct 20, 2016 4:42 pm 
Site Admin

Joined: Fri May 28, 2004 6:08 pm
Posts: 24046
HLam wrote:
... không biết tại người diễn nhập vai hay tại cây viết thần làm động lòng nhân vật!!! :ym77: :ym77:
Người diễn nhập vai. Lúc đó, em đứng ở ngoài coi - trời nắng, mấy con gì cứ bay qua bay lại, tiếng động tùm lum mà em đã thổn thức rồi huống chi chị ngồi trong phòng ấm cúng, stereo sounds, big screen tv :ym3:


Top
 Profile  
 
PostPosted: Thu Oct 20, 2016 8:29 pm 
Member

Joined: Tue Mar 17, 2009 4:25 pm
Posts: 186
Location: Calgary, AB, Canada
Má 6 ơi, con thích cách xử sự của Má 6 đó. Bravo Má 6 :flower:
Chúc Má 6 được toại nguyện.


Top
 Profile  
 
PostPosted: Thu Oct 20, 2016 11:34 pm 
Site Admin

Joined: Fri May 28, 2004 6:08 pm
Posts: 24046
HỒI 2
(Phù Kiên đứng chờ gặp Lữ Quang ở một gốc rừng. Lữ Quang đến)
==========================================

Hay hôn! Dẫn câu chuyện, tâm lý nhân vật bằng hai câu thôi. Phù Kiên chờ Lữ Quang. Lữ Quang đến. Ti nhớ Lân ca cứ chọc ghẹo mấy câu nói thuộc dạng "nhai đi nhai lại" của kiểu văn chương phim Á đông: "Anh đã đến rồi.", "Vâng, anh đã đến." Tui mà viết cùng kiểu, như là, "Lữ Quang. Tướng quân đã đến.", "Vâng, hạ tướng đã đến." chắc ông chủ rút đầu tư, không chi tiền đâu. Tại vì viết văn gì ... gớm :ym21: Cho nên, vô đề liền. Lữ Quang bước vô. Phù Kiên hỏi liền. "Quận nương về thành an lành chứ?"

Cũng cùng một nơi quay của hồi 1, xoay cái máy đi qua chỗ khác, là có cảnh của hồi 2! Nhanh! Gọn! Lẹ! Chinh Nhân để ý phong cách và trang phục lắm. Làm tóc kỹ, đẹp và kiểu mới, rồi ôm cái mão bước vô. "Tạo hình" là vậy đó. Ở các nghệ sĩ cải lương, Ti phải khâm phục họ không chỉ là nghệ sĩ mà còn là những nhà thiết kế mẫu. A Linh coi vậy mà trung thành với lối hóa trang cổ, không đặt nặng vấn đề mẫu tóc, trang phục. Chứ các ns sau thời anh thì rất trọng kiểu mới - từ tóc đến hóa trang đến trang phục. Cũng may cho Vũ Linh là dù theo lối cổ điển, anh vẫn nổi bật nhất. Có lẽ vì do gương mặt sáng, ăn ảnh, nét diễn vào lòng, và dĩ nhiên là giọng ca truyền cảm nên dù không theo kịp với các nghệ sĩ ở "fashion", sếp vẫn là sếp! Đúng là người được tổ đãi muôn chiều :ym1: Cầu mong lúc nào anh cũng được như vậy.

Cảnh của hồi 1 và 2 thì làm Ti thích thú ở không gian lớn, lấy cả khoảng trời rộng mà Ti gọi là "panoramic view". Hình như chỉ có kịch bản Tần Chiêu Đế là có kiểu quay này. Ti coi phim Mỹ nhiều thì đạo diễn họ rất thích lấy cảnh rộng, bao la bát ngát, coi nhìn ngây ngất. Cải lương mình thì cảnh rất hẹp. Coi cứ như là có cái cảnh, bước vô, đứng yên đó, ca hát khóc cười gì chỉ trong giới hạn cảnh đó thôi, nên khi coi thường có cảm giác mắc cười vì cảnh và nhân vật không hòa nhau được. Mà cũng nhiều lúc thấy đạo diễn muốn lấy cảnh rộng thì lại không làm được vì máy đưa lên là thấy mấy cái mái nhà thời thế kỷ 20. Nói cho công bằng là ngoại cảnh của cải lương là cảnh thiệt không, quay sao ráp như vậy. Còn phim ảnh thì toàn cảnh giả và nhờ kỹ thuật ghép hình. Có nghĩa là diễn viên diễn trong phim trường với màn vải màu xanh căng ra, rồi khi dựng phim thì ráp hình thành lũy, núi non vào phía sau.

Vô đầu là Phù Kiên đã chứng tỏ giọng nói ngang tàng của mình rồi.
    "Ta đâu ngờ trên thánh thượng manh tâm
    Lưỡng quốc giao hòa chỉ ở đầu môi
    Khi biết tận tường lòng người thủ đoạn
    Lời tấu thỉnh cầu nhưng cũng chỉ hoài công"

Nhưng rồi cũng phải chịu tuân phục. Gọi là gì nè ... À! Mâu thuẫn :ym21: Lâu quá không xử dụng cặp chữ này, giờ nói ra tưởng tiếng ngoại quốc :ym18: Coi mấy cái phim về quân đội này là bị nhiễm tinh thần này dữ lắm. Dù lòng không phục nhưng phải theo vì đã mang trên người nghiệp "quân nhân".

Tiên mà đụng mấy người ở trong quân đội thì tự nhiên hành xử của Ti nó khác đi liền. Có nghĩa là nói ít, nói vào đề và lắng nghe. Tại vì Ti có làm chung với một vị thiếu tá. Tự hiểu là anh đó lên được chức tá rồi là phải dữ dằn lắm và vì cả đời ảnh từ quân đội ra, dân tốt nghiệp từ trường quân đội West Point nên mình cũng hơi ngại ngại phong cách thẳng thắng và gần như độc tài của họ. Anh đó mà gọi thì không vòng vo hỏi thăm sức khỏe, trời nóng trời lạnh, bận hay rãnh, mà "Hey! Tôi có câu hỏi này cho cô..." và dứt câu luôn là "Được hay không được?" Mà khổ cái vấn đề ở đời thường, phần lớn nó không có Yes hoặc No mà là Yes nhưng có thể No hoặc ngược lại. Nhiều khi anh đó vừa bật câu hỏi là Ti đã biết câu trả lời. Với người khác thì Ti cắt liền, để tui khỏi mất thì giờ nghe. Nhưng với ông thiếu tá này thì Ti để cho ảnh dứt câu rồi Ti mới từ từ trả lời. Nhớ có lần, anh này ổng than phiền đám con nít bây giờ là không có sự nhất định mà cứ "dỡ dỡ ươn ươn" :ym71: Có lần anh đó phán cho một câu, "Ở chiến trường, mình phải có sự phán quyết rõ ràng tại vì lưỡng lự là liên quan đến mạng người! Mấy thằng nhóc này... giỡn mặt làm sao! Thiệt là mệt!" Ti nghe chỉ biết cười nhẹ. Thôi thì hồn ai nấy giữ. Miễn trước mặt anh này thì Ti cứ hùng hồn trước hú hồn sau!


Top
 Profile  
 
PostPosted: Fri Oct 21, 2016 7:28 pm 
Site Admin

Joined: Fri May 28, 2004 6:08 pm
Posts: 24046
masauchat wrote:
:babyfred: :babyfred: :babyfred: chẳng những được Ti cho phép mà còn được hứa ủng hộ nửa nha... :ym21: :ym21: :ym21: tui đi mua nho đây...
Bộ mua nho nhiều lắm sao mà lâu vậy má 6 :ym21:


Top
 Profile  
 
PostPosted: Fri Oct 21, 2016 10:00 pm 
Site Admin

Joined: Fri May 28, 2004 6:08 pm
Posts: 24046
HỒI 3 - TRƯƠNG LỆ HÂN
(Cảnh bài vị hương án. Trương Lệ Hân đứng bất động. Quân đứng hai hàng nghiêm chỉnh. Quân vào báo)
==========================================

    Quân: Dạ dạ bẩm quận chúa. Có ...có Tần quốc nhị điện một mình đến xin gặp quận chúa.
    (Trương Lệ Hân lạnh lùng nói)
    Trương Lệ Hân: Ra bẩm với Tần quốc nhị điện - bổn cung đang thọ tang, không thể tiếp người ngoài.
    Quân: Tuân lịnh.
    (Quân chạy ra, rồi đi lùi vô, hốt hoảng cản đường Phù Kiên đang tiến vào. Quân hai hàng lập tức rút kiếm ra.)
===================================================================================================
Lúc chuẩn bị quay đoạn này thì trời vẫn còn nắng. Nhưng vì chuẩn bị quay thì loa bị hư! Không nghe nổi âm thanh để cho ns nhép miệng theo, cho nên một mặt sửa, một mặt cho người chạy đi tìm cặp loa khác. Nghe là ứ hự rồi há. Giữa khu rừng trong khu thác nước mà đi đâu tìm cặp loa :ym17: Còn sửa thì Ti không phải là người của kỹ thuật điện nên ... bó tay, đứng cười trừ. Hơn nữa tiếng cũng không sửa được mà trời thì đã tối rồi nên đạo diễn cũng nóng ruột. Thế là "chơi, chơi, chơi luôn đi" Ti cũng bấm bụng phát rầu. Tiếng máy điện chạy ầm ầm thì làm sao cái máy chơi CD nó chịu cho thấu! Nội cái nhép theo tiếng thu trước ở ngoại cảnh cũng đủ thấy gian truân rồi. Loa lớn quá thì không nghe tiếng của bên nhắc tuồng. Loa nhỏ quá thì không nghe để nhép miệng theo cho đúng "khẩu hình". Người nghệ sĩ đứng trong cảnh phải tập trung cho quá nhiều chi phối: diễn, nhép miệng, nghe tiếng thu, nghe nhắc tuồng, canh gốc hình để không bị trật khỏi gốc quay... nghĩ tới mà phát mệt!

Toàn cảnh thì đạo diễn muốn lấy cảnh có chiều sâu, độ rộng mà phía sau là dính khu hoang tàn nên thiết kế căng ra một dàn phong màn. Nhìn dàn phong phía sau thì cũng đủ hiểu là biết bao công sức của bên thiết kế phải bỏ ra và cũng biết bao tiền Lân ca phải chịu chi :ym71: Kịch bản TCĐ có quá nhiều cảnh mà thời gian thì hạn hẹp nên đạo diễn muốn xử dụng ngoại cảnh càng nhiều càng tốt vì quay hồi này thì thiết kế lo lên cảnh của hồi kế tiếp, chứ không như ở phim trường là quay một cảnh thì phải rã cảnh để lên cảnh mới thì biết bao nhiêu là thời gian chờ đợi.

Bên quay phim cố ý lấy dáng cái lưng của người đẹp Thoại Mỹ, còn dặn dò chị Thoại Mỹ cách chống tay ... cho đẹp để máy lấy cận cảnh. Phù Kiên bước vô ... ui chời ... nhức nhối. Bộ đồ xanh đó lên người Vũ Linh nhìn thật là đẹp - dáng dấp rất thanh. Mấy tấm phảng đưa ánh sáng vào thì càng làm "nhị điện" sáng rực. Tới bây giờ Ti vẫn không hiểu a Linh ổng xử dụng kỷ thuật hóa trang nào mà ăn ảnh và ánh sáng như vậy.

Bây giờ tới giọng ca. Trong phòng thu thì Ti đã "nhá" giọng ca Vũ Linh ở bài Lục Trung Duyên rồi há. Bài này, a Linh xé nhịp hơi khác mọi khi nên nghe thấy hay hơn. Cái cách xé nhẹ nhịp của a Linh thì phải nói là Ti thường thấy ở phong cách giữ nhịp và giữ cảm xúc của bài hát và nhân vật. Có thể phần lớn các nghệ sĩ khi đụng bài, không riêng gì Lục Trung Duyên, thì họ hát theo thông lệ, tới đó là chạy lời, là ghép nhịp. A Linh khi thì thả khi thì dồn nên dù làm một bài mà mỗi lần nghe là mỗi nhịp khác nhau. Thí dụ ở bài này thì ngay cặp chữ "thương cho hồng nhan phải mang", nhịp thường sẽ là ghép đôi "thương-cho", "hồng-nhan", "phải mang". Sếp cứ đủng đỉnh đi từng chữ từng nhịp nên nghe âm thanh dịu dàng hơn như đúng tâm lý của nhân vật đang đau lòng cho người yêu của mình. Ti thì muốn té sàn cái cách phát âm ở chữ "nỗi" trong câu "Hờn oán đi Hân - cho vơi nhẹ nỗi đau lòng", tui nghe thì thấy cách đưa chữ kỹ thuật rất tuyệt vời và chính vì cái tuyệt vời đó mà tạo nên chất truyền cảm của câu hát. Chị HLam thì chết lên chết xuống cái chất khàn nhẹ của a Linh ở câu "Khiến vương gia vùi thân oan thác" phải không :ym21: Linh ca này ... thỉnh thoảng lên xuống mà thả giọng khàn nhẹ này để thiên hạ thổn thức mà!

Lúc viết hai bài nhạc thì Ti định làm liên khúc. Có nghĩa là Vũ Linh sẽ vuốt câu cuối của bài Lục Trung Duyên vào bài tới là bài Thán Thập Thanh.

    Phù Kiên: Chứng cho lòng … ân tình ….chẳng…
    THÁN THẬP THANH
    Mờ…phai…nguyền giữ muôn thuở
    Bao gió giông bên nàng chung thủy lời trao

Nhưng nhạc sĩ Minh Tâm lại không chuyển được, anh loay hoay hoài không vô được tông nhạc nên anh nói phải cắt bài, kết bài và vô intro của bài thứ 2 chứ không nối dạng liên khúc được. Lúc đó, thầy Lân đang ngồi nghe, nói thầm với Ti là tại sao lại không làm như Ti muốn được vì nghe Ti phân tích thì nối nhạc vừa đặc biệt vừa hay hơn. Ti nhún vai không trả lời. Lân ca định lên tiếng thì Ti cản. A Lân thì ổng không bao giờ ngại làm ai phiền lòng. Đụng tới là bợp bợp thẳng thắng. "Tại sao không được!", "99% vẫn thất bại, phải là 100%". Hồi nẳm, con gái mới lớn, còn nhìn đời toàn màu hồng mà đụng phải thầy Lân thì đời đủ màu :ym21: Tui nhớ hồi đó đi thi rồi đi về. Đại ca hỏi làm bài được không. Ti nói làm được. Chưa chịu yên, ổng hỏi "Có đậu không?", "Em không biết.", "Sao em dỡ quá vậy!" Nói xong, ổng bước đi cái ào để tui mình ên choáng váng! Vừa tức vừa quê mà không biết nói cái gì. Ah, bây giờ chợt nhớ ra là nàng Ti đã mang phong cách thi ca từ hồi nẳm rồi mà không để ý. Tức quá không biết nói gì nên tui lấy tờ giấy ra, tui quẹt. Tui viết. "Em không phải là người hoàn hảo theo ý của anh! Khả năng em chỉ có vậy thôi. Nếu anh thất vọng thì em không làm phiền anh nữa." (Dịch ra tiếng Việt thì nghe sến chứ lúc đó tui phang tiếng bản xứ nên có phần hùng mạnh hơn nha bà con!) Tui chạy để lên bàn của đại ca rồi ra ngoài ngồi làm mặt xụ xuống, chắc cũng hình dáng cỡ cái bánh bao chiều ế không ai mua. Đại ca trở lại. Ngồi bên ngoài nghe tiếng ổng cầm tờ giấy, liếc nhìn là ... ổng đang đọc. Trong lòng đang hả dạ là ảnh phải ra dỗ ngọt tui, xin lỗi tui. Đại ca vò cái tờ giấy giụt cái rẹt vô thùng rác rồi ngồi làm việc như không có chuyện gì! Trời ... đất ... trời ... ơi! Tui viết ầm ầm vậy mà không có ảnh hưởng gì hết sao trời!!! Hay là mình khóc đi. Được á! Mà chán thiệt là chán, nước mắt cá sấu không có được một giọt!!!... Tui đã là vậy thì những tâm hồn nghệ sĩ cải lương còn dễ tự ái và phiền lòng bạo hơn nữa. Mà khi đã phiền lòng thì dòng nhạc sẽ không thoải mái. Theo phòng thu, theo đoàn phim, Ti ráng thuyết phục mọi người làm trọn vẹn được bao nhiêu thì mừng bao nhiêu đó.

Khi anh Minh Tâm nói phải cắt bài thì Ti liền đứng lên, tay cầm cây viết bước tới cuốn kịch bản của a Linh rồi quẹt vô vài chữ. "Chứng cho lòng, ân tình chẳng ... mờ phai." Dứt bài Lục Trung Duyên. Xuống hàng, thêm hai chữ "Duyên xưa ... nguyền giữ muôn thuở". A Linh hỏi "sao em đổi vậy?", "Anh Tám nói không nối câu được.", "À". hihhi... chính Vũ Linh cũng tùy cơ ứng phó :ym4: Chứ nhiều lần, sếp cũng đòi hỏi phải theo ý sếp.

Hai câu đầu của bài Thán Thập Thanh là em nó thêm một lần tâm hồn chấn động. Ảnh đưa giọng chi mà ngọt ngào, dịu dàng, ấm áp ... không chết cũng uổng đời đó!!! Ảnh kéo nhẹ chữ "thuở" mà tim em nó lăn cái đùng xuống đất!!! Còn cái câu "Thời gian sẽ xóa tan" ... sếp mà chuyển âm "s" qua âm "x" thì nghe sexy liêu trai kỳ lạ đó nha :ym105:

Tâm tình thì cả chàng và nàng đều thầm lặng hy sinh cho nhau. Trương quận chúa thì lạnh lùng, hết thề thốt đến đuổi người mà cuối cùng thì rút quân, nhường thành Tương Đương lại cho nhị điện vì nàng cũng thừa hiểu được cái tấn thối lưỡng nan của Phù Kiên. "Tần Lệ Vương, mi quả là một đứa gian hùng. Mi dùng Nhị điện để giết hại cha ta, để Trương Lệ Hân này cùng họ Phù đối nghịch thâm thù!" Quận chúa ngước mặt đau đớn gọi "Cha ơi ... Cha..." như tạ lỗi là không trả thù cho Cha được mà lại phải rút quân để giữ mạng sống cho vị hôn phu họ Phù của mình. Tại vì thâm tâm, nàng nghĩ Trương lão vương gia cũng rõ ràng ai thù ai bạn.

Lần sau, nếu có làm phim nữa thì Ti đã dặn lòng là phải để ý thêm phần đạo cụ. Kiếm đao gì mà nhìn phát rầu! Chơi hình ảnh chất lượng HD, trang phục lộng lẫy, nhân vật oai phong mà rút cái gươm ra ... thiệt nổi quạu gì đâu! Mà mấy cái này là bên đạo cụ tính đủ tiền cho Đại Nam trả chứ đâu có nhẹ. Đi mua bó bông về cầm khoe, "45 ngàn đồng đó." Bộ "kim bôi" ... "75 ngàn đồng lận dó." Đụng tới là tiền tiền ... tiền chi đầy đủ mà chất lượng thì ... ta quạu rồi đó nha!


Top
 Profile  
 
PostPosted: Sat Oct 22, 2016 11:17 am 
Site Admin

Joined: Fri May 28, 2004 6:08 pm
Posts: 24046
HỒI 4 – Thượng thành Tần bang
(Quân cầm côn đứng hai bên. Phù Hùng ngồi trên cao. Chu Tự đứng hầu kế bên. Phù Kiên tay bị xích đi vào.)
====================================================================

    Phù Kiên: Dạ, tội tướng chờ lịnh thượng phụ.
    Phù Hùng: Tương Dương thành thế nào?
    Phù Kiên: Tội tướng bất tài, không đuổi được Tây lương quân.
    Phù Hùng: Nguyên Nhung!
==============================================================================================================
Hồi chỉ là hồi 4 trong 70 hồi của kịch bản nhưng lại quay vào ngày cuối cùng của lịch quay. Cảnh này được quay đầu tiên trong ngày. Vì ngay lúc 11 giờ sáng nên nắng dữ dội. Nhưng có lẽ do ở tại Sài gòn, chung quanh là sông nước, lại vào cuối tháng 12, nên trời cũng mát. Đối với một vài người ở Sài Gòn thì trời này lại cho là ... hơi lạnh. Cái mát của Sài Gòn là Ti nói so với cái nóng nực ở Tây Ninh và Thác Giang Điền mà Ti đã đi qua mấy tuần trước, chứ thật sự thì vẫn khá nóng nực đối với Ti.

---Ngoài đề---
Ngày quay này là 26 tháng 12. Ngày hôm qua, ngày 25 là ăn uống tàn sát đám rau muống, đám cây súng, mấy cây dừa ở nhà Vũ Linh ở Thủ Đức từ trưa đến tối trời mới về lại quận I. Ông chủ Đại Nam thì không hảo lắm mấy vụ ăn uống này tại cái thân ổng khá cao lớn và Ti nghĩ là có thể chưa bao giờ ổng biết ngồi chổm hỗm hay ngổi kiểu xếp bằng là gì :ym21: Mấy kiểu rút chân ngồi ăn trên sàn, trên chiếu của người dân miền Nam... thì càng xa lạ đối với lão Lân này :ym33: Có lần ổng đưa Ti đi ăn ở một tiệm ăn nhỏ trong khu khách sạn 5 sao. Vắng tanh! Vừa bước vô, Ti nói thôi đóng cửa rồi, đi ra. Ông quản lý từ đâu bước ra, bước tới bắt tay rồi hỏi "Tới một mình hả anh Lân?", Ổng chỉ "tới với người đẹp". Ti nhìn chung quanh, có mình ên tui đứng đây chứ người đẹp nào có mà chỉ. Ông quản lý liền đưa hai tay ra bắt tay, "Chào chị." Dám gọi tui bằng chị, bộ tui già lắm sao!!! Ổng hỏi câu tiếp, "Bàn của anh Lân ở dây." Ti thầm cười nhẹ trong lòng. Nhà hàng chẳng có một bóng người mà có bàn "giữ trước" nữa! Muốn ngồi chỗ nào lại không được. Bước vào trong, một loạt người đẹp chân dài, guốc cao, hở vai, hở đùi, chạy tới ... "Anh Lân về rồi! Anh Lân khỏe hôn?" Nhìn mấy kiều nữ như vậy Ti thầm rũa lão Lân vì ổng không nói trước để tui diện dồ cho đỡ đỡ một chút. Ổng nói đi ăn trưa thì okie, tưởng đi ra chợ, ra tiệm ăn... thì cứ quần jeans, áo T-shirt, mang dép lẹp xẹp cho khỏe thân. Bước vô nơi này, không đi với ổng thì chắc người ta tưởng tui vô xin việc quét dọn nhà hàng!

Ngồi xuống, ổng gọi mấy món ăn cũng khá dân giả và nhẹ vì ăn trưa thôi. Cũng canh, rau luộc, cá kho, thịt luộc... Nhìn cái miệng ổng ăn, nhìn dáng ổng ngồi thì thấy thoải mái lắm và thưởng thức món ăn lắm. Ti thì không được như vầy vì có ai ngồi ăn có 5 người đẹp đứng chung quanh nhìn không vậy!? Lão Lân vừa hạ cái chén xuống là một cô bước tới thêm cơm vào chén của ổng. Ly nước vừa cạn một hớp là một cô khác tới đổ nước vào. Ăn uống kiểu này ai mà thoải mái cho được! Ti vừa rớt cái khăn tay xuống thì một cô liền chạy tới lấy dẹp và đặt trên bàn cái khăn tay khác. Ti cười nhẹ và nói nhẹ, "Cám ơn em.", "Dạ không có chi." Ti hỏi lão Lân là mỗi làn anh ăn là phải có 5 cô như vầy bên cạnh đó hả?, "Đúng rồi.", "Vậy làm sao em làm cho nổi? Em có một mình em à.", "Thật ra phải nhiều cô hơn mới bằng được với em. Chứ 5 cô này chưa đủ. Anh cần phải có thêm, 5 hay 7 cô cũng chưa bằng được em." Trời hỡi ... nghe mà tâm hồn con nhỏ Tiên nó lên chín tầng mây mà ngồi nhìn cái mặt ổng cười cười, đểu đểu thì ... darn it... lão chơi xỏ con nhỏ nhà quê. Tưởng đâu mình oai, ai dè lão chọc ghẹo để có thật nhiều người đẹp lạng qua lạng lại trước mặt!!! Ti chỉ cười hà hà rồi lắc đầu. Thế giới "hưởng lạc và ăn chơi" của đôi bên khác nhau một trời một vực. Tui thì khoái leo núi băng rừng, lão kia thì máy lạnh chăn êm. Tui thì bữa ăn chỉ cần 5 phút. Lão thì bữa ăn kéo dài 2 tiếng vì ... thưởng thức món ăn, thưởng thức nói chuyện với em, được nhìn em... gớm! Tui mõi mệt thì hít thở, tự tập vài động tác. Lão không mõi mệt gì hết nhưng... phải có 2 tiếng massage. Ui chời... nói về sự khác biệt giữa lão và tui ... thiên thu bất tận! Mà đôi bên thì không hề có những cố gắng thay đổi phong cách để hợp với nhau, mặc dù đã 20 năm :ym21: Cho nên, bữa đến nhà a Linh ở Thủ Đức, Lân ca cứ muốn kiếm cái giuờng để tựa lưng chứ ngầu lôi tăng kể khíu khíu chọ! Ti thỉnh thoảng nhìn qua Lân ca mà cười hì hì, cho chết! Nhưng Lân ca được cái là hễ chìu lòng rồi thì ổng chìu tới bến, không một lời than vãn, không một cử chỉ nhăn nhó. Như khi ở phòng thu, buồn ngủ thì đại ca lấy mấy cái gối kê đầu rồi lăn đùng ra giữa phòng thu ... khò! Ti thì không làm được như vậy. Đi tiệc tùng bên phía a Lân là luôn muốn đi 2 xe, em chán và chắc chắn là em sẽ chán thì em lái xe về trước, anh cứ ở lại, nếu có uống say quá thì gọi em, em sẽ tới chở anh về. Nhưng Lân ca không bao giờ chịu, em về thì anh về :babyfred:
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngày cuối cùng của lịch quay và phải quay cho hết các cảnh còn nợ của mấy ngày trước nên bên nghệ sĩ thì có mặt đầy đủ, bên trang phục thì bao nhiêu quần áo lấy ra treo lên hết, để khi đạo diễn nói quay cảnh nào là nghệ sĩ có mặt và trang phục có mặt. Chứ không như mấy lần trước là một vài nghệ sĩ chỉ cần tới vào buổi tối, hoặc chỉ cần quay cảnh ban ngày rồi tự do đi đâu đi, làm gì làm. Đối với người nghệ sĩ thì ngày hôm đó là ngày hội, ngày hợp mặt, nên mọi người rất vui vì không dễ gì có được bao nhiêu đây người cùng một kịch bản cải lương. Thời bây giờ, cải lương đang dần dần lui vào dĩ vãng. Các nghệ sĩ "sao" thì còn có thể đi show hát lẽ, hát tỉnh, hát chầu, hát đình. Các nghệ sĩ mới lên thì cũng vậy, còn thêm đi hát ở nhà hàng, ở tiệc tùng sinh nhật, đám cưới. Các nghệ sĩ khác thì chờ coi các hãng phim cần đóng vài nhân vật phụ, xuất hiện một ngày thì lấy cát xê một ngày... Cho nên, được trở lai với những vai diễn của nghề chính thống của các nghệ sĩ thì ai nấy nều rất phấn khởi nên rất cố gắng hết mình cho nhân vật mình diễn. Dủ rằng là mệt nhưng ai cũng ước mong là cô Tiên cố gắng tạo điều kiện cho tụi này. Nghệ sĩ Chí Linh thì nói "Mai mốt em viết, nhớ viết cho anh trọn câu vọng cổ để ca cho đã." Nghệ sĩ Thanh Sơn, Chí Bảo thì cứ tiếc nuối... ước gì còn đủ sức khỏe để tung hoàng mấy vai diễn của em. Nghệ sĩ Tiểu Linh, Kim Thoa thì phải nói rất yêu nghề, rất muốn được diễn. Phải nhìn nhận một điều rất rõ ràng là khi bên ngoài thì ai nấy nều mang nét mệt nhòa, hết sức, mồ hôi ướt cả người ... nhưng khi lên trang phục, vào nhân vật thì ai nấy đều nhìn rạng ngời, oai phong lẫm liệt như nhân vật của họ đang thủ diễn.


Top
 Profile  
 
PostPosted: Sat Oct 22, 2016 12:01 pm 
Site Admin

Joined: Fri May 28, 2004 6:08 pm
Posts: 24046
Một người bạn của Lân ca đi theo coi cho biết. Anh này gốc Bắc, di cư vào Nam thời 54 và dĩ nhiên là tị nạn qua Mỹ vào năm 75. Người miền Bắc họ hay ở chỗ là họ đổi giọng nói được đó nha. Hễ mà đụng Bắc với nhau thì ui chời... họ nói nhanh và giọng bắc đặc sệt. Nhưng khi nói chuyện với mình, dân Nam, thì giọng nói của họ chậm, dễ nghe và thiên về cách phát âm miền Nam hơn. Ông này khoe ổng xây cái nhà $800,000 ở khu quận 2 gì đó, ngó ra sông Bạch Đằng. Ổng cứ nói là về Sài Gòn thì cứ lấy chìa khóa đến ở nhà ổng ở cho thoải mái. Ti đi xa thì tui thích chỗ đông đúc, bước ra đi bộ chỗ này chỗ kia chứ ở mấy khu biệt lập, yên tĩnh thì chỉ một chữ ... "chán". Cái chỗ khách sạn Quê Hương 4 trên đường Phạm Ngũ Lão là khu người ta gọi là "khu Tây ba lô". Khách sạn bên ngoài mà hẻm hóc là khu nhà dân nên vui lắm. Mới ngã lưng vài tiếng là nghe tiếng còi xe ở dưới đường. Kỳ đó về đụng 2 cái đám ma liên tục nên nghe kèn thổi sáng đêm!!! Tui nghe kèn thổi đám ma mà khen "nghệ nhân"! Tiếng kèn quá mạnh, quá hay!!! Việt Nam đúng là có quá nhiều nhân tài. Chỉ là không có môi trường cho nhân tài nuôi nghề... Buổi sáng đó có ghé qua nhà ổng chơi. Khen vài câu nhà đẹp, nhà sang, nhà sướng... rồi vọt. Trước khi ổng di theo thì Ti có nói là đi theo đoàn phim mệt lắm, anh đi không nổi đâu. Ổng nhìn qua đại ca Lân nói, "Ông này công tử mà còn chịu được thì anh thấm gì." O...K... lên đường!!!

Khi bước vào Trấn Biên với những cờ lộng, trang phục, máy quay thì ông nọ có vẻ thích thú, khen mãi, và rồi vỗ lưng a Lân.. "Tốn tiền dữ nha." A Lân cười, nói "người đẹp muốn thì làm cho người đẹp vui.", "Chính xác. Đáng làm. Nhưng quan trọng là nghệ thuật Lân à. Tôi phục hai ông bà đó nha. Rất quý." hihhi... Ti cười hì hì rồi rút lui, để hai ông nói gì nói, Ti cầm máy đi quay "hậu trường".

Cái khỉ speakers lại bị hư! Máy móc gì mà hư riết!!! Lại trễ giờ quay cảnh mà nhè ngay cảnh đầu tiên của ngày nên tinh thần Ti có phần rối rắm. Sáng mai là tui phải bay về cố quận rồi. Lẽ ra là đã bay về nhà ngày 21 để đón Lễ Giáng Sinh cùng gia đình mà lần này thì bỏ đi truyền thống này chỉ vì muốn ở lại đồng hành cùng đoàn phim với những cảnh quá "độc" (lời của bên đoàn phim) để có gì Ti có chút ý kiến. Ngày 24 đi giữa Sài Gòn mà lòng thì cứ nhớ mùi thơm, ánh lửa của mấy cây nến, tiếng nhạc, trời lành lạnh, đèn lấp lánh, mấy trái cầu thủy tinh trên cây Xmas bên Mỹ. Dời đến ngày 26 tháng 12 là ngày cuối cùng có chuyến bay về Mỹ, còn không thì phải qua New Year mới có ngày về. Không! Không thể nào!!! :ym21: :ym21: :ym21:

A Linh cũng mang bộ đồ xanh đó, nhưng kiểu tóc khác. Đối với người nghệ sĩ diễn cải lương qua dạng quay thành phim thì đội mão hay dể tóc là một điều rất quan trọng. Ngày quay nào có mão thì hoặc là phải quay vào cuối ngày và khi dã quấn vãi để đỡ cái mão thì suốt các cảnh còn lại phải vai diễn đội mão vì cái trán sẽ có dấu ngấn của tấm vãi quấn. Và khi đội mão thì đầu tóc làm nhanh hơn, đơn giản hơn. Còn khi "đầu trần" thì bộ tóc khác, bộ tóc đẹp hơn, cách làm tóc phải kỹ và đẹp hơn vì ... "đầu trần". Phù Kiên với bộ tóc lịch lãm và đơn giản, nhìn đẹp há.

Như Ti đã có nói qua là Ti không nghĩ a Linh sẽ chơi luôn phần lăn lộn dưới sàn đất cho phần "bách côn loạn đả". Ở cái tuổi mà bên Mỹ cho vào hàng "senior citizen, hay là "công dân lão" :ym32: :ym71: cái sàn xi măng khô cứng, trời nắng nực, ngày quay lại dài, vai diễn lại quá nặng, vũ đạo quá nhiều ... thì dù ở cái tuổi sung sức đỉnh điểm mà anh cho là ở tuổi 40 cũng không chắc chịu nổi, mà khi bước vào cảnh, anh tập với Tiểu Linh thì bên ngoài Ti thót cái ruột. Không lẽ bước vô cản nhưng viết kịch bản là Tiên, kỹ thuật tạo nhân vật lại là quyền của a Linh nên Ti chỉ đành bấm bụng ... lạy trời, lạy đất. Sáng nào, bên đoàn phim đều có cúng trái cây, bái thiên bái địa cầu xin hai chữ "bình an" cho mọi người của đoàn phim, cho mọi việc thành đạt như ý muốn. Và những trái cây ngon thì ưu tiên dành cho người chi tiền: Phạm Lân :ym21:

Quay lần 1 là toàn cảnh. Quay lại lần 2 là cận cảnh. Có nghĩa là người nghệ sĩ diễn đi diễn lại, nhép miệng tới lui nhiều lần. Trên sân khấu, bước ra diễn, bước ra hát ... trật, sai gì cũng một lần trong 5'-10' rồi xong, đi vô, thay đồ ... nghỉ! Quay phim của một cảnh dài 5' thì phải mất 30' mới xong là vì cứ quay toàn cảnh rồi lại cận cảnh. Cận cảnh từng nhân vật. Trong cảnh này thì có lỗi phần kỹ thuật là khi toàn cảnh, khi diễn phần "loạn đả" thì bộ tóc của a Linh có phần tơi tả, lăn mấy chục vòng vậy thì keo tóc nào mà giữ cho nổi. Cho nên khi quay cận hình thì tóc của anh không được đẹp như lúc toàn cảnh. Ti đứng ngoài có thấy, thấy ảnh hơi xấu đi một tí mà thôi, không ai lên tiếng, đạo diễn nhìn mà cũng không lên tiếng, 4 người quay phim thấy mà cũng không nói thì thôi ... im lặng. Mấy vị nghĩ như thế nào? Nghĩ lúc đó Ti có nên nói ảnh Linh chỉnh lại bộ tóc không? Nếu nên thì lần sau quay phim, Ti sẽ tới cùng cái vụ "nhan sắc" này của Vũ Linh!


Top
 Profile  
 
PostPosted: Sat Oct 22, 2016 12:24 pm 
Site Admin

Joined: Fri May 28, 2004 6:08 pm
Posts: 24046
Coi cảnh này để thấy nét đẹp và cao tay trong vũ đạo của cặp Vũ Linh - Tiểu Linh. A Linh thì thường khen Tiểu Linh có vũ đạo đẹp nhưng ... hihihi... vẫn tự hào là anh 10 nó 8. Tự tin là ảnh đó :yes: A Linh nói vũ đạo của Tiểu Linh là do anh dạy. Rồi khi Tiểu Linh bỏ nghề, lo ăn chơi thì a Linh vừa giận vừa buồn vừa tiếc, nói rằng muốn được như Tiểu Linh là phải có 10 năm luyện tập chứ đâu phải muốn ra bộ là cứ múa kiểu múa rừng. Mà đúng, nhìn Vũ và Tiểu ra bộ, mình cảm được kỹ thuật và nghệ thuật của bộ diễn. Cách đưa tay có chừng mực, có chiều cao, có hình thể chứ không phải quơ lên quơ xuống cho có nét là tưởng mình đang "ra bộ". Và vì a Linh rất chi tiết ở bộ diễn nên Ti thấy được ở Tiểu Linh cũng rất tinh tế ở vũ đạo. Khi đến phần đó, Ti sẽ nói rõ hơn.

Mà hay thiệt đó. Đúng là cặp "ngọa hổ tàng long" :ym4: Không có tập ròng rã trên sân khấu, không có diễn nhiều về "đả côn" mà nhập trận là người ra côn cứ thẳng tay và người bị đả côn theo sát từng đường côn tung ra :ym77: :ym77: :ym77: Những lúc Ti gọi về chuẩn bị tinh thần cho a Linh, Ti có nói cảnh "đánh côn", có nói là "chắc chỗ này dùng kỹ thuật thôi anh, anh cứ đứng đó diễn rồi côn đưa lên đánh rồi cắt cảnh. A Linh nói "phải diễn cho ra bị đánh chứ em.", "Nếu được thì quá đẹp rồi nhưng tuồng nặng lắm anh ơi.", "Để cái đó anh tính." Anh tính ... tính đã tay quá nên anh quất thiệt luôn!

Bài nhạc, Tiểu Linh vô câu phải nói tuyệt vời há! Vừa đưa bộ, vừa ra lời ... "Nguyền gìn trung quân..." Vũ đạo đánh côn, cách Tiểu Linh xoay người ... Ti đứng bên ngoài coi thấy lòng lâng lâng và khâm phục - tuyệt vời, hoàn hảo, hay hơn trong tưởng tượng khi viết cảnh này.


Top
 Profile  
 
PostPosted: Sat Oct 22, 2016 12:47 pm 
Site Admin

Joined: Fri May 28, 2004 6:08 pm
Posts: 24046
    ...
    Phù Kiên: Gia hình nơi công án! Bêu đầu trảm chi!
    (lấy hơi vô vọng cổ luôn được không anh)
    VỌNG CỔ 5
    Nhưng thượng phụ ơi, bởi giữ hiếu trung mà Phù Kiên đành lỗi niềm quân lịnh. Tiên đế hùng khí anh linh xin chứng giám cho tấc dạ... trung thần.
===========================================================================
Ý của Ti ở cảnh này là Phù Kiên biết rõ mình phạm quân lịnh mà không có lý nào đỡ tội cho nổi. Nên vừa nhận tội là nhị điện phản cung liền, dùng lời di chúc của ông nội, dùng cái tình bang giao mà hai nước đã ký kết. Nhưng lúc làm nhạc ở phòng thu ở đoạn này thì có thể Ti không có mặt nên không nói được rõ ý. Thói quen của cải lương, theo nhận xét của riêng Ti, thì ít chịu để trống nhạc nền. Câu hát vừa dứt, chuẩn bị vô vọng cổ thì người bạn diễn thường có lời thoại, gọi tên, kêu trời...Mà trong đoạn diễn này với Ti, thì hơi sai nét oai nghiêm của nhân vật Thượng Phụ. Có nghĩa là khi thượng phụ gọi "Võ đao quân" là xong game rồi! Hẻo òi! Chứ còn gì mà dám lên tiếng ..."Nhưng thượng phụ ơi..." Thượng phụ ra lịnh "Võ đao quân" mà không thấy tên quân nào nhúc nhích! Vậy còn gì là tiếng ra lịnh.

Thích cách a Linh vô câu vọng cổ này gì đâu. Anh vô câu đầu đã đưa giọng cao rồi, câu thứ hai ảnh bắn giọng lên cao thêm một bậc nữa mà giọng thì trong vắt, thanh mạnh mẽ. Trọn bài này, nghe giọng anh hát thật là đã cái phổi, mà nghe nhịp nhàng thì đã cái thưởng thức. Cứ tùng chữ anh thả theo tiếng đàn nghe đã từng âm từng nhịp vậy đó.


Top
 Profile  
 
PostPosted: Sat Oct 22, 2016 12:49 pm 
Site Admin

Joined: Fri May 28, 2004 6:08 pm
Posts: 24046
Á, phải chạy ra ngoài một chút. Chiều rãnh viết tiếp há. Thật tình là Ti sợ ngồi viết kiểu này lắm, cứ muốn viết hoài mà thời gian lại phải chia ra cho nhiều việc khác nhau. Thôi vọt!


Top
 Profile  
 
PostPosted: Sat Oct 22, 2016 1:34 pm 
Member

Joined: Sun Dec 19, 2010 8:36 am
Posts: 354
Cám ơn Tiên, chuyện Ti kể lúc nào cũng có cái duyên to tướng của nó. Nói Ti rồi không biết nàng có nhớ không. Cũng vài năm trước: khi đến mua DVD, chị nói Ti là bao giờ VL về hưu thì em không còn viết tuồng CL nữa, nhớ viết sách bán. Chị mua ủng hộ, vì cá nhân chị love to read.
Cám ơn Tiên, tiếp tục viết chuyện bên lề nha Ti. Nhưng cũng phải cám ơn Ô Lân, nhờ ổng vắng nhà, mà Ti ngồi ụ trước computer phải không? Hai tay hai chân ủng hộ ông chủ nhà, vì ổng còn phone cho vợ ổng là : em nên về làm CL....thích thú quá chừng.
Đọc có nhiều đoạn mắc cười, chị sẽ không "quote" hết, nhưng Ti là người sáng trí, chắc hiểu chị nói khúc đoạn nào.
Thôi nhen Ti, có viết tuồng thì đừng bắt VL lăn lộn chịu đòn nha Ti. Cái nền xi măng và trưa nóng trong bộ quần áo tướng lảnh, chị coi lúc đó thì không thích cho mấy. Nên bây giờ có coi lại, thì nhảy qua khúc bị đòn. Bộ tóc VL cũng không rối cho mấy, chị không thấy đó là khuyết điểm cần phải sửa (IMO).
Nghe Chí Linh đòi ca trọn câu vọng cổ, thấy mà thương NS nặng lòng với nghề. Ti nên ghi nhận mà đừng quên. Kỳ tới cho ChL vô vọng cổ nhiều lần mệt nghĩ. Cá nhân chị thì rất thích tài diễn của ChL, nếu Ti cho ChL những vai nặng ký, thì chị ủng hộ luôn.
Không biết là Ti không làm CL nữa, thì chắc có số đông NS cũng buồn 5 phút. Nếu không có Ti, chị làm gì biết ThyTrang. Nhất là TTr sau này được vào rất nhiều vai chánh hay khá chánh. Chị cũng không biết Kim Thoa, chỉ tội nàng này không có khuôn mặt "tươi mát và hấp dẫn". Nếu phải coi tuồng Ti nhiều lần, KT là nữ NS bị chị cho fast thật lẹ. Và cũng khá nhiều người quá chừng hay mà không bao giờ chị biết đến. Nếu Ti không làm CL nữa, thì nói ra không biết có nghe chưởi không, chứ sợ họ bị "thất nghiệp" vì không còn tuồng CL mà phô diễn. Còn đi ca diễn cho sinh nhật, đám cưới sao thê thảm quá hả TI? Được cái là bên này chuyện ca diễn cho sinh nhật đám cưới rất rất là ít. Thường thì khi ca nghệ sĩ mà lấy chồng lấy vợ, cưới hỏi, thì những bạn bè của họ nhóm lại và ca giúp vui để thân tặng cô dâu chú rễ, chứ không tiền bạc.
Chị cũng không biết Phượng Loan (cô vợ trẻ của Phụ Hoàng), ai ngờ cô đào này quá ư xuất sắc. Cái duyên nhất là cậu Tổng Quảng trẻ trong cung điện, biết cậu này qua những tuồng của Ti.
Chị cũng hy vọng 1 ngày nào đó Ti quay về làm thêm CL. Dĩ nhiên kỳ này TI về phải có rất nhiều điều kiện, Ti biết hết rồi, chị không cần dài dòng.


Last edited by lami on Sat Oct 22, 2016 1:55 pm, edited 1 time in total.

Top
 Profile  
 
PostPosted: Sat Oct 22, 2016 1:44 pm 
Member

Joined: Sun Dec 19, 2010 8:36 am
Posts: 354
Tui viết. "Em không phải là người hoàn hảo theo ý của anh! Khả năng em chỉ có vậy thôi. Nếu anh thất vọng thì em không làm phiền anh nữa." (Dịch ra tiếng Việt thì nghe sến chứ lúc đó tui phang tiếng bản xứ nên có phần hùng mạnh hơn nha bà con!) Tui chạy để lên bàn của đại ca rồi ra ngoài ngồi làm mặt xụ xuống, chắc cũng hình dáng cỡ cái bánh bao chiều ế không ai mua. Đại ca trở lại. Ngồi bên ngoài nghe tiếng ổng cầm tờ giấy, liếc nhìn là ... ổng đang đọc. Trong lòng đang hả dạ là ảnh phải ra dỗ ngọt tui, xin lỗi tui. Đại ca vò cái tờ giấy giụt cái rẹt vô thùng rác rồi ngồi làm việc như không có chuyện gì! Trời ... đất ... trời ... ơi.
Ông Lân biết mình có vợ trẻ, thông minh, nên những tờ giấy Ti viết hờn giận hay thách thức, đối với Ô Lân là "không màn, không care", cho vào sọt rác là thượng sách (hihi!! phải không Ti?)


Top
 Profile  
 
PostPosted: Sat Oct 22, 2016 1:50 pm 
Member

Joined: Sun Dec 19, 2010 8:36 am
Posts: 354
Lần sau, nếu có làm phim nữa thì Ti đã dặn lòng là phải để ý thêm phần đạo cụ. Kiếm đao gì mà nhìn phát rầu! Chơi hình ảnh chất lượng HD, trang phục lộng lẫy, nhân vật oai phong mà rút cái gươm ra ... thiệt nổi quạu
Chính xác Ti ơi! Lần đầu tiên coi đoạn này, chị cũng lắc đầu luôn mấy cây kiếm không thẩm mỹ này. Khen Ti có nhận xét hay để điều chỉnh cho tương lai.


Top
 Profile  
 
PostPosted: Sat Oct 22, 2016 2:07 pm 
Member

Joined: Sun Dec 19, 2010 8:36 am
Posts: 354
Ông chủ Đại Nam thì không hảo lắm mấy vụ ăn uống này tại cái thân ổng khá cao lớn và Ti nghĩ là có thể chưa bao giờ ổng biết ngồi chổm hỗm hay ngổi kiểu xếp bằng là gì
Có tên tui, tui nhỏ con nhưng không ngồi chòm hỏm, hay ngồi xếp bằng đuợc. Cái bao tử bị cong vẹo, nên cơm thịt không tiêu thụ dễ dàng. Huống chi cái ông Lân cao nhòng này. I don't blame him.


Top
 Profile  
 
PostPosted: Sat Oct 22, 2016 3:02 pm 
Member

Joined: Mon Sep 22, 2008 8:24 pm
Posts: 2711
:ym21: :ym21: :ym21: có nho đây...có nho đây...cám ơn XĐ nhen.
Má6 không muốn mất ngày giờ để nói lại những gì các em đã nghe đã hiểu đã biết, chỉ muốn tóm tắc bằng vài câu thôi... :ym21: :ym21: :ym21: ...25 năm trước đây ai trong thành phố nầy cũng biết..." Cô giáo Dr.Chất mê Vũ Linh.... :ym21: :ym21: :ym21:
(Phải đi cho bệnh nhân ăn cơm uống thuốc, đó tại vậy mà mua nho lâu mới có....dzọt một tí nửa trở lại nhen)


Top
 Profile  
 
Display posts from previous:  Sort by  
Post new topic Reply to topic  [ 104 posts ]  Go to page Previous  1, 2, 3, 4, 5 ... 7  Next

All times are UTC - 8 hours



You cannot post new topics in this forum
You cannot reply to topics in this forum
You cannot edit your posts in this forum
You cannot delete your posts in this forum
You cannot post attachments in this forum

Search for:
Jump to:  
cron
Powered by phpBB® Forum Software © phpBB Group